Cô giận dữ hét to lên “Không buông.”
Những lời này nói ra, chắc như đỉnh đóng cột.
“Được, vậy thì anh nói đi.”
Hứa Trúc Linh trở tay, lại là một cái tát, làm cho bên mặt bên kia của anh cũng trở nên sưng đỏ. Nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, căn bản là không có ý muốn buông ra.
Cô vừa véo vừa đá, chiêu gì cũng đã dùng hết rồi, nhưng mà vẫn không có cách nào.
Cuối cùng, oán khí của cô cũng bị dồn về một chỗ, nhãn tâm vung chân đá một cái.
Nhưng mà thân thủ của Cố Thành Trung rất lợi hại, thoáng một cái né được, hơn nữa còn chuẩn xác kẹp chân cô ở giữa hai chân không sai chút nào.
Trên mặt anh rốt cuộc thì cũng đã có chút biến hoá, đôi mày chau lại thật lâu sau mới từ từ giãn ra.
“Hứa Trúc Linh, em muốn phế luôn mệnh căn của anh sao?”
“Còn cần chỗ này làm gì nữa? Đến cả vợ anh anh cũng muốn trốn tránh, vậy mà anh còn cần đến thứ đồ chơi này sao? Anh mau buông tôi ra, bằng không…tôi sẽ gọi người đến.”
Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên trở nên tức giận như vậy.
“Anh tránh mặt em… là vì anh không muốn giữa em bị khó xử khi đứng giữa anh và nhà họ Quý, em không hiểu sao?”
“Vậy thì anh cũng không hiểu sao, từ sau khi quyết định kết hôn với anh thì em đã lựa chọn đứng ở bên cạnh anh, không thể quay về được nữa!”
“Là anh đã cho em một ngôi nhà trước, sau đó em mới nhận lại tổ tông của mình. Em biết rằng mối quan hệ huyết thống là rất quan trọng, nhưng mà bọn họ cũng không phải là người đã sinh ra em và nuôi dưỡng em. Khi em thất vọng và đau đớn nhất, chính anh là người đã ở bên em. Khi nhà họ Hứa bắt nạt em, anh là người đã bảo vệ em. Khi nhà trường mời phụ huynh, thì anh chính là người đã đến. Khi em bị giới truyền thông và người ngoài chất vấn, cũng chính là anh đã bảo vệ em hết lần này đến lần khác! “
“Cố Thành Trung, em đã gặp anh trước, sau đó mới trở vê nhà họ Quý!”
“Hơn nữa, về việc này từ trước đến nay em chưa bao giờ hoài nghỉ, một mực kiên trì không đổi mà tin tưởng anh, anh vì sao mà lại trốn tránh em?”
“Hoặc là anh không trốn, nếu đã chọn trốn, có bản lĩnh thì anh cứ trốn cả đời đi!”
. Hứa Trúc Linh nhanh chóng gầm lên, nước mắt … cũng trượt xuống, từng giọt từng giọt, nóng rực vô cùng.
`”Anh buông ra, nếu không, cho dù hôm nay có phải gọi báo đài đến đây náo loạn đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ ly hôn với anh…”
Cô còn chưa nói hết lời, không ngờ người đàn ông trước mặt lại im lặng mà trực tiếp bắt nạt mình.
Đôi môi mỏng nóng bỏng rơi vào trên môi cô, trực tiếp chặn lại những lời còn chưa kịp nói của cô trong cổ họng.
tim . Cô dùng lực đánh loạn, nhưng sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, anh giống như một cây đại thụ, không thể lay chuyển được chút nào.
Cô tức giận đến mức giãm mạnh vào đôi giày da của anh, giờ cô không còn là người xiêu vẹo với đôi giày cao gót dày cộp như ngày xưa nữa, giờ cô không còn chút áp lực nào với những đôi giày gót nhọn nữa.
Cô liên tiếp giãm lên nó, nhưng người đàn ông trước mặt cô chỉ dừng lại một lúc, sau đó lại càng hôn cô điên cuồng hơn.
Tất cả ngọt ngào trong miệng cô đều bị cướp hết, cô còn thở không kịp, hai má đỏ bừng lên.
Phải một lúc sau anh mới chịu buông ra, nhường chỗ cho cô thở.