Sau khi thuyết phục được bố của Châu Vũ rồi, một tuần sau đó, bọn họ bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Lễ đính hôn được tổ chức ở nhà chính, lúc đầu định long trọng một chút, nhưng Châu Vũ cân nhắc đến việc hiện tại là khoảng thời gian khá thị phi, nên không muốn tổ chức lớn.
Cộng thêm việc nhà họ Châu cũng thuộc dòng dõi thư hương, cô sợ người ngoài nói nhà mình trèo cao, nên cần phải khiêm tốn một chút.
Cố Chí Thanh mời vài người bạn tốt, thân thích trong nhà đến, cũng coi như là khá náo nhiệt.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai người cuối cùng cũng vượt qua chông gai đến được với nhau, cảm thấy rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, sau lễ đính hôn, toàn bộ thủ đô đều biết chuyện này, muốn giấu cũng không giấu được.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin tức này cũng lan vào cả trường học, Châu Vũ cho rằng các bạn học sẽ chúc phúc cho mình, ai ngờ lại nhận được những lời đàm tiếu.
Cô đã chậm hơn chương trình học rất nhiều rồi, nhất định phải trở lại trường học để học bù cho chắc. Nếu không, con gái của một hiệu trưởng mà lại trượt kì thi thì thật sự là quá mất mặt.
Hứa Trúc Linh cũng muốn quay về thăm trường cũ. Trùng hợp là Cố Thành Trung được nghỉ nửa buổi, nên anh đã dẫn cô ra ngoài đi chơi cho đỡ buồn.
Cố Thành Trung và Phó Thiết Ảnh thật sự rất giống nhau, nếu không quen biết thì sẽ không nhận ra được ai là anh ai là em, chỉ có thể dựa vào người phụ nữ đi cùng với họ để phân biệt.
Châu Vũ muốn đến văn phòng của giảng viên để nộp giấy khám bệnh của bác sĩ, còn Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung thì đi dạo trong trường.
Phó Thiết Ảnh đưa Châu Vũ đến dưới tòa nhà của ban giám hiệu, cô bảo anh đứng dưới đợi mình, còn cô thì đi lên trên một mình.
Cô đi vào văn phòng, trong đó có mấy thành phần bất hảo đang ngồi, bọn họ ẩu đả bị bắt được, còn có hai nữ sinh học cùng lớp với cô.
Mấy người kia đang nghe giảng viên mắng, giảng viên dạy bồi dưỡng vừa nhìn thấy Châu Vũ tới thì sự tức giận trên mặt cũng bay biến hết, lập tức tươi cười nịnh nọt hỏi: “Châu Vũ tới rồi à.”
“Vâng ạ, em tới nộp giấy khám bệnh của bệnh viện.”
“Ừ, cô biết rồi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Vâng, vậy… Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép.”
Cô hơi lúng túng nói, bởi vì ánh mắt của mọi người đang nhìn cô cứ là lạ.
Giảng viên dạy thêm thấy cô muốn đi cũng không còn tâm trạng mắng đám người kia nữa, chỉ nhắc thêm mấy câu.
Đám người kia không cam lòng rời đi, đi theo sau Châu Vũ xuống cầu thang. Bọn họ vừa đi vừa thảo luận: “Chậc chậc, vốn là con gái của hiệu trưởng, thích làm gì thì làm trong trường học, không ngờ bây giờ đã là con dâu nhà người ta rồi. Tìm một người đàn ông hơn mình tận mười ba tuổi, nghĩ cái gì thế không biết. Có phải là vì ham tiền quá không?”
“Thì là như vậy đó? Gia đình có dòng dõi thư hương, tự cho là bản thân thanh cao, nhưng cuối cùng vân là kẻ tham phú quý đó thôi.”
“Thôi, nhỏ giọng lại một chút, đừng để người ta nghe thấy lại trả thù chúng ta, rồi chúng ta phải nghỉ học đấy. Đừng để đến lúc học phí mà chúng ta vất vả có được để đem đóng cho trường thành công cốc, không lấy nổi cái bằng tốt nghiệp. Nói không chừng sau này có khi còn bị trả thù đấy. Biết đâu lại chết ngay dọc đường?”