Hai cô cho rằng Cố Thành Trung nhất thời không về được, người giúp việc cũng sẽ không đến phòng vào buổi tối, cho nên không khóa cửa.
Cố Thành Trung vào trong, liền thấy hai người đứng thẳng trước giường.
Các cô đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn vào mắt anh.
“Hai người làm sao thế?”
“Không… Không có gì.” Hứa Trúc Linh run run nói.
“Anh ba về rồi sao? Vậy em không quấy rầy hai người nữa, em trở về phòng.”
Cố Ngọc Vy bỏ trốn.
Cố Thành Trung cảm thấy có chút quái lạ, hai cô bé này đã làm gì thế nhỉ.
Cố Ngọc Vy rời đi không lâu, Hứa Trúc Linh nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng kèn xe Ngọc Vy. Cố Thành Trung cũng hơi nghi ngờ, đi đến ban công, thấy Cổ Ngọc Vy lái xe rời đi, ngay cả quần áo ngủ cũng không kịp thay.
Cổ Ngọc Vy vẫy tay với Cố Thành Trung trên lầu, nói: “Anh, buổi tối em không quấy rầy anh nữa, em về nhà cũ ngủ. Về đến nhà em nhắn tin cho anh nha!”
Nói xong, cô vặn vô lăng rời đi, cũng không quay đầu lại.
Hứa Trúc Linh nhìn xe Ngọc Vy phun khói mù mịt phía sau, trợn mắt hốc mồm.
Bà mịa nó!
Tốc độ phản bội tổ chức của cô nàng này sao nhanh quá vậy?
Hứa Trúc Linh phút chốc cảm thấy lạnh lòng, trong nháy mắt mất đi tri kỷ. Cuộc sống mà.
“Chắc… Chắc là anh rất mệt rồi nhỉ, anh mau đi tắm đi, không thôi lát buồn ngủ lại không tắm được, thời gian cũng không còn sớm.”
“Em và Cố Ngọc Vy mới vừa làm gì vậy?”
“Không làm gì hết á? Bọn em chỉ nghiên cứu làm bánh ngọt thôi. Em nghĩ ra một món bánh ngọt mới, nên đi tìm tài liệu trên internet, hai người tham khảo ấy mà…”
Hứa Trúc Linh càng nói càng nhỏ giọng, thật sự là ánh mắt Cố Thành Trung quá mức uy hiếp, cô rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại.
Cô căn bản cũng không phải là nói láo thành thói, Cố Thành Trung hung hăng nhìn chằm chằm cô, tỏ ra một câu cũng không tin.
Anh phát hiện ánh mắt Hứa Trúc Linh lóe lên, cô liếc khóe mắt nhìn laptop trên giường.
Chẳng lẽ trong laptop có bí mật gì không thể cho ai biết sao? Các cô lén mình đi tìm trai trẻ à?
Cố Thành Trung vươn tay ra cướp chiếc laptop.
Hứa Trúc Linh bị sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng nhào qua, chặt chẽ túm tay anh lại.
“Đừng mà, Cổ Thành Trung!”
“Buông ra.”
“Cậu ba à, anh tha cho em đi, em thật sự chỉ là đang nghiên cứu bánh ngọt. Anh mau đi tắm đi, em xin anh đấy!”
“Em cho rằng anh sẽ tin chuyện hoang đường này sao?”
Cố Thành Trung không phí nhiều sức, chế ngự Hứa Trúc Linh dễ như trở bàn tay, lấy được chiếc laptop.
Hứa Trúc Linh cảm thấy trong lòng lạnh buốt, biết mình tới số rồi.
Mắt thấy anh sắp mở ra, Hứa Trúc Linh vội vàng nói: “Em đi tắm!”
Nói xong chạy thục mạng như một làn khói.
Cố Thành Trung không để ý đến, bây giờ anh chỉ muốn biết trong laptop rốt cuộc là cái gì, mà hai cô cứ thần thần bí bí như vậy.
Mở ra, màn ảnh lần nữa sáng lên, những âm thanh hình ảnh không thể miêu tả kia lại tấn công thị giác.
Cố Thành Trung trong nháy mắt tối mặt.
Hứa Trúc Linh dựa vào cửa, nghe bên ngoài ư ư a a, hận không thể trực tiếp nhảy vào bồn cầu, giật nước xả trôi chính mình luôn.
Cố Thành Trung tắt video, rồi xem xét folder kia, phát hiện không chỉ một bộ.
Âu Mỹ, Nhật Bản, phim hoạt hình, phim người đóng …
Tài nguyên rất phong phú! Chưa hết, còn có phim ngoại tình, và những thể loại biến thái khá!
c Cố Thành Trung biết vật này nhất định là của Cố Ngọc Vy, khó trách con bé chạy nhanh như vậy.
Vậy còn Hứa Trúc Linh thì sao?
Nhìn timeline mới thấy, xem được cũng đáng kể rồi.
Đáng chết! Bây giờ cái đầu nhỏ bé kia đang nghĩ tới cái gì không biết! “Hứa Trúc Linh, em ra đây cho anh, anh bảo đảm không đánh chết em!”
Cố Thành Trung gõ cửa rầm rầm, từng tiếng từng tiếng, tim cô giật thót.
“Cậu ba, em biết lỗi rồi, anh tha cho em đi. Sau này em nhất định sẽ xây dựng giá trị quan đàng hoàng, cũng không suy nghĩ lung tung!”
“Em đi ra trước đã rồi nói.”
Cố Thành Trung cố nén lửa giận, để cho giọng nói của mình nghe có vẻ hòa hoãn.
Hứa Trúc Linh nửa tin nửa ngờ.
“Thật… Thật? chứ”
Cô run rẩy nói.
“Ừ, đi ra đi, anh cảm thấy giữa chúng ta có khúc mắc, cần phải nói chuyện một chút. Anh vẫn vô cùng kiên nhẫn với em, giáo dục cũng không phải dựa vào gậy gộc. Anh muốn lấy đức thu phục người, em đi ra đi, chúng ta nói chuyện một chút, từ văn học cho đến triết học.”
Giọng anh thay đổi trở nên dịu dàng, nghe lời nói này khiến người ta cảm nhận được cảm giác vô cùng đứng đắn mô phạm.
Hứa Trúc Linh không nhịn được có chút động lòng, đánh bạo đẩy cửa đi ra ngoài.
Cổ Thành Trung đứng cách đó không xa, mỉm cười với cô, vẫy vẫy tay. Nụ cười này… Rất có sức sát thương!
“Đến đây nào, ngồi xuống, không cần áp lực trong lòng. Em lớn rồi, xem những thứ này cũng hợp tình hợp lý. Chúng ta trò chuyện một chút thôi, em hãy trình bày kế hoạch đời em cho anh nghe xem nào.” “Anh thật sự hiểu em sao?”
“Vô cùng hiểu.”
“Vậy thì tốt, em chẳng qua là tò mò… Tò mò đàn ông và đàn bà ở trên giường làm chuyện đó như thế nào, vừa vặn Ngọc Vy nói mình có phim giáo dục, chúng tôi liền xem thử một chút.”
“Xem mấy bộ rồi?”
“Không, mới có một bộ, còn chưa xem xong thì anh về.”
“Nhưng thấy em có vẻ rất quen thuộc đấy.”
“Không phải anh nói chỉ nói chuyện một chút sao?”
“Em còn cho rằng anh sẽ nói chuyện với em thật đấy à, anh sắp bị em chọc tức chết rồi!”
Cố Thành Trung thay đổi hình tượng ôn hòa mới vừa rồi, tóm lấy Hứa Trúc Linh, đặt ở trên đùi mình, sau đó không ngừng phát vào mông cô.
Hứa Trúc Linh đau gào khóc, nhưng lần này Cố Thành Trung không mềm lòng.
Cố Thành Trung luôn có cảm giác đứa trẻ nhà mình không ra hồn, lầm đường lạc lối đi xem loại phim đồi trụy này.
Tức giận, thật rất tức giận!
Cố Thành Trung trừng phạt Hứa Trúc Linh khoảng nửa giờ, cô cũng không dám thở mạnh, cả người run lẩy bẩy.
Anh khoát tay, cô liền che cái mông theo bản năng, rất sợ anh lại trừng phạt mình.
“Lần sau còn xem không?”
“Không… Không không.”
“Còn hiếu kỳ không?”
“Không, không hiếu kỳ nữa.”
“Thấy em có thái độ hối lỗi tốt, lần này bỏ qua, nếu để anh phát hiện còn có lần sau, cẩn thận cái mông em đấy!”
“Vâng vâng vâng…’ Hứa Trúc Linh gật đầu như giã tỏi, sợ mình chậm trễ ngay cả cái mông cũng không còn.
Ngày hôm sau, Cố Ngọc Vy không dám vào cửa nhà cô, chỉ dám gọi điện thoại hỏi tối hôm qua cô có sao không.
Hứa Trúc Linh gào toáng lên trong điện thoại, mắng cô xối xả.
“Vậy usb thì sao?”
“Đã bị Cố Thành Trung tịch thu.”
“Trời, khổ sở biết mấy mới down được bằng đó, tôi còn định mang về mở mang kiến thức cho bạn tốt nữa kìa!”
“Cô có muốn tôi đem điện thoại đưa cho Cố Thành Trung, để cho anh hiểu sự vĩ đại trong kế hoạch của cô không?”
“Thôi bỏ đi, cái usb đó coi như là tặng không hai người, rảnh thì học tập một chút cũng được. Đúng rồi, hôm nay cô định đi đâu làm gì?”
“Đi thăm Minh Châu, cô ấy đã trở về nhà họ Bạch rồi, mặc dù có bác sĩ Nguyên Doanh, nhưng tôi vẫn không yên tâm, cho nên định đi thăm cô ấy.”
“Vậy tôi đợi cô ở ngã tư gần nhà họ Bạch, tôi mua một ít đồ bổ, cô mang đi, trò chuyện tỏ tâm ý một chút. Đừng nói là tôi đưa, tôi chỉ muốn làm hết trách nhiệm, cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Bạch. Dù sao cô ấy là vì tham dự đám cưới tôi mới… Bỏ đi, cô đến đây, tôi đợi cô.”
Lúc Hứa Trúc Linh đi đến, Cố Ngọc Vy đã chờ ở đó, mua rất nhiều đồ dinh dưỡng bổ máu điều dưỡng tỉnh thần, đưa xong cũng không nói gì nhiều, liền xoay người rời đi.
Hứa Trúc Linh nhìn lưng cô, cảm thấy cô sao có thể nhẹ nhõm vậy.
Chỉ như vậy là buông tay sao? Cô không cảm thấy không cam lòng ư?