Một người từng dịu dàng như vậy, nhưng sao bây giờ lại trở nên hống hách kiêu căng nhường ấy?
Ông luôn cho rằng là do ám ảnh mà Phó Minh Nam để lại quá lớn rồi, cho nên tích cách bà ấy mới thay đổi lớn, nhưng bây giờ xem lại, giống như là thay đổi hẳn thành một con người khác vậy.
Rõ ràng là cơ thể giống nhau như đúc, nhưng không thể nào tìm lại cảm giác năm ấy.
Nhưng ông vẫn yêu bà, đến chết cũng không thay lòng.
“Không phải là con bỏ Hứa Trúc Linh rồi à? Sao bây giờ lại đến nói giúp nó?”
Tôm)…
“Thành Trung, con là đứa con xuất nhất của bố, cũng là con trai nhỏ nhất của bố. Tâm tư con sâu xa, làm chuyện gì cũng cẩn thận. Bố rất yên tâm về con, cũng chưa từng nghỉ ngờ. Hi vọng… lần này con đừng làm bố thất vọng, người, bố sẽ không trả lại. Cô ta làm mẹ con bị thương, bố không khiến cô ta vạn kiếp bất phục, là đã rất giữ thể diện rồi.”
“Vậy bây giờ cô ấy… còn sống không?”
“Còn sống.”
Cố Thành Trung nghe vậy thở ra một hơi, nếu vậy có thể nói lại với Hứa Trúc Linh rồi.
“Bố… có phải đã biết điều gì rồi phải không?”
Anh nhìn thật sâu vào Cố Chí Thanh chậm rãi nói.
“Bố nhiều tuổi rồi, không còn tác dụng gì nữa, người trẻ tuổi các con tự lo đi.”
Ông cụ phất tay, không nói gì nữa.
Anh mím môi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi Cố Thành Trung rời đi, Tạ Quế Anh đi đến, để ông cụ đi nghĩ, suy cho cùng ông đã trông coi cả đêm rồi.
Tuổi tác lớn rồi, căn bản không chịu nổi.
Tạ Quế Anh dìu ông đến phòng nghỉ ngơi, sau đó tự mình chăm sóc bà cụ.
“Bệnh nhân Úy Như ở phòng vip, đến giờ tiêm rồi.”
Đúng lúc này, có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đến gần, đeo khẩu trang màu xanh, cúi thấp đầu, giọng trâm hơi khàn.
“Thuốc gì đấy?”
Tạ Quế Anh tiện lời hỏi một cây, vì hôm nay y tá trưởng cũng không nói phải làm kiểm tra gì uống thuốc gì.
Bà cụ vẫn đang tiếp tục truyên nước, trước khi dùng thuốc khác đều phải thông báo trước.
“Tiêm truyền dinh dưỡng, bổ sung thể lực cho bệnh nhân.”
Người đó lạnh nhạt nói, nói xong đi đến trước giường bệnh, vén tay áo của bà cụ lên.
“Sao tôi chưa từng thấy anh?”
Tạ Quế Anh chú ý đến anh ta, nhíu mày thật sâu.
Những nhân viên y tế chăm sóc bà chủ đều cố định, người này trông rất lạ mắt.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nắm lấy cổ tay anh ta: “Anh là ai, bảng treo tên bác sĩ của anh đâu?”
“Tạ Quế Anh, tôi đến là để giúp cô, cô quên rồi sao?”
Người đó chậm rãi nâng mắt, trong mắt đều là ý cười hung ác, mang theo sự khát máu.