Mục lục
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 550: Sức khỏe của anh...




"Hả?" Hứa Trúc Linh phản ứng lại mà sở mũi mình.



Quả nhiên là hai hàng máu mũi. "Quá. quá kích thích."



Cô ấy ngửa đầu lên. "Thật là không khiến người ta bởi lo được chút nào, đánh răng xong chưa?" "Đã xong rồi nhưng em chưa rửa mặt." "Anh sẽ giúp em."



Anh giặt khăn mặt qua nước ấm rồi lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh khống chế lực tay vì sợ có thể làm cô bị đau.



Máu mũi đã ngừng chảy, anh đưa cô trở lại giường. "Anh phải cạo râu mà em ở đây kỳ quá, anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho em và nhân tiện trang cho em một số món ăn bổ dưỡng. "Cổ Thành Trung, thực ra anh để râu cũng khá Chương 550. Sức khỏe của anh... "Hả?" Hứa Trúc Linh phản ứng lại mà sở mũi mình.



Quả nhiên là hai hàng máu mũi. "Quá. quá kích thích."



Cô ấy ngửa đầu lên. "Thật là không khiến người ta bởi lo được chút nào, đánh răng xong chưa?" "Đã xong rồi nhưng em chưa rửa mặt." "Anh sẽ giúp em."



Anh giặt khăn mặt qua nước ấm rồi lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh khống chế lực tay vì sợ có thể làm cô bị đau.



Máu mũi đã ngừng chảy, anh đưa cô trở lại giường. "Anh phải cạo râu mà em ở đây kỳ quá, anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho em và nhân tiện trang cho em một số món ăn bổ dưỡng. "Cổ Thành Trung, thực ra anh để râu cũng khá đẹp trai, giống như một ông chủ có khí chất, rất tuần tú." "Anh không muốn trở thành một ông chủ, trông rất già, anh phải làm một tiểu thịt tưới



Cổ Thành Trung tỏ vẻ không vui, nói xong anh liền đi vào phòng tắm cạo râu,



Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra và bảo rằng cô ấy đã ổn định, có thể ở lại bệnh viện để theo dõi hoặc về nhà.



Hứa Trúc Linh nghĩ về những gì mình vừa trải qua, giống như một cơn ác mộng.



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện bị bắt cóc sẽ rơi trên người mình nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra, tinh thần cô có chút hoảng hốt và cảm thấy như mình đang nằm mơ.



Nhưng những vết thương trên trán và lưỡi đã nhắc nhờ bàn thân rằng chuyện này là sự thật.



Đúng là Cổ Thành Trung đã trèo đèo lội suối để tìm thấy cô và chịu nhiều vất và để đưa cô xuống núi. Cô vẫn nhớ lúc đó trời rất lạnh rất lạnh, bầu trời có tuyết rơi dày đặc.



Cô được bọc trong một chiếc áo khoác quân đội, hai tay cô không thể ôm lấy Cổ Thành Trung bằng tay đẹp trai, giống như một ông chủ có khí chất, rất tuần tú." "Anh không muốn trở thành một ông chủ, trông rất già, anh phải làm một tiểu thịt tưới



Cổ Thành Trung tỏ vẻ không vui, nói xong anh liền đi vào phòng tắm cạo râu,



Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra và bảo rằng cô ấy đã ổn định, có thể ở lại bệnh viện để theo dõi hoặc về nhà.



Hứa Trúc Linh nghĩ về những gì mình vừa trải qua, giống như một cơn ác mộng.



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện bị bắt cóc sẽ rơi trên người mình nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra, tinh thần cô có chút hoảng hốt và cảm thấy như mình đang nằm mơ.



Nhưng những vết thương trên trán và lưỡi đã nhắc nhờ bàn thân rằng chuyện này là sự thật.



Đúng là Cổ Thành Trung đã trèo đèo lội suối để tìm thấy cô và chịu nhiều vất và để đưa cô xuống núi. Cô vẫn nhớ lúc đó trời rất lạnh rất lạnh, bầu trời có tuyết rơi dày đặc.



Cô được bọc trong một chiếc áo khoác quân đội, hai tay cô không thể ôm lấy Cổ Thành Trung bằng tay mà phải dùng dây thừng để cố định trên người anh.



Anh ấy bị ngã vài lần nhưng lần nào anh ấy cũng bảo vệ mình.



Dù đã bất tỉnh nhưng cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.



Những ngày qua, chắc hẳn anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.



Khi Cổ Thành Trung đi ra, cô nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt có chút ấm áp. không lâu sau đôi mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.



Cổ Thành Trung đau lòng bước tới ôm cô vào lòng: "Em đã nghĩ tới chuyện không tốt sao? Anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc tốt cho em nên mới để xảy ra chuyện này." "Anh còn chờ em đi ăn lầu sao?" "Chờ nửa giờ không thấy em nên trong lòng cảm thấy không an tâm. Anh liền phải người đi điều tra nhưng lúc đó em đã đổi xe rồi." "Việc điều tra theo dõi đã lãng phí rất nhiều thời gian, Lúc bọn anh đến chân núi, ngọn núi đã bị tuyết dây bao phủ, mất quá nhiều thời gian để lên trên núi." “Nhưng anh vẫn đến và anh đến rất đúng lúc." mà phải dùng dây thừng để cố định trên người anh.



Anh ấy bị ngã vài lần nhưng lần nào anh ấy cũng bảo vệ mình.



Dù đã bất tỉnh nhưng cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.



Những ngày qua, chắc hẳn anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.



Khi Cổ Thành Trung đi ra, cô nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt có chút ấm áp. không lâu sau đôi mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.



Cổ Thành Trung đau lòng bước tới ôm cô vào lòng: "Em đã nghĩ tới chuyện không tốt sao? Anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc tốt cho em nên mới để xảy ra chuyện này." "Anh còn chờ em đi ăn lầu sao?" "Chờ nửa giờ không thấy em nên trong lòng cảm thấy không an tâm. Anh liền phải người đi điều tra nhưng lúc đó em đã đổi xe rồi." "Việc điều tra theo dõi đã lãng phí rất nhiều thời gian, Lúc bọn anh đến chân núi, ngọn núi đã bị tuyết dây bao phủ, mất quá nhiều thời gian để lên trên núi." “Nhưng anh vẫn đến và anh đến rất đúng lúc." "Không, không đúng lúc. Nếu anh đến sớm hơn thì em sẽ không phải chịu đau khổ như vậy. Như anh đã nói, dù em có như thế nào anh cũng sẽ chấp nhận. Nếu em chết thì anh phải làm sao? Anh không quan tâm mọi thứ sẽ ra sao, anh muốn em sống thật tốt, Từ giờ trở đi em hãy xóa bỏ ý niệm muốn từ bỏ mạng sống của bản thân ra khỏi đầu mình đi "Nhưng thật sự lúc đó em rất tuyệt vong. Em không muốn bị cướp mất sự trong trắng của mình. Em cũng sợ anh không tìm được em thì em sẽ phải sống ở đó cả đời..." "Hứa Trúc Linh, nghe anh nói, chỉ cần em còn sống thì anh nhất định sẽ tìm thấy em. Trên đời này ngoại trừ chuyện sinh tử thì anh không nghĩ ra cái gì có thể chia lìa chúng ta."

Anh nói từng chữ một, giọng nói trầm bổng đánh sâu vào trái tim cô.



Chỉ cần em còn sống.



Anh nhất sẽ tìm thấy em.



Ngoại trừ chuyện sinh tử.



Anh không nghĩ ra cái gì có thể chia lìa chúng ta.



Hứa Trúc Linh nghẹn ngào khi nghe những lời này, cô không biết phải nói gì mà chỉ ôm chặt lấy anh, "Không, không đúng lúc. Nếu anh đến sớm hơn thì em sẽ không phải chịu đau khổ như vậy. Như anh đã nói, dù em có như thế nào anh cũng sẽ chấp nhận. Nếu em chết thì anh phải làm sao? Anh không quan tâm mọi thứ sẽ ra sao, anh muốn em sống thật tốt, Từ giờ trở đi em hãy xóa bỏ ý niệm muốn từ bỏ mạng sống của bản thân ra khỏi đầu mình đi "Nhưng thật sự lúc đó em rất tuyệt vong. Em không muốn bị cướp mất sự trong trắng của mình. Em cũng sợ anh không tìm được em thì em sẽ phải sống ở đó cả đời..." "Hứa Trúc Linh, nghe anh nói, chỉ cần em còn sống thì anh nhất định sẽ tìm thấy em. Trên đời này ngoại trừ chuyện sinh tử thì anh không nghĩ ra cái gì có thể chia lìa chúng ta."



Anh nói từng chữ một, giọng nói trầm bổng đánh sâu vào trái tim cô.



Chỉ cần em còn sống.



Anh nhất sẽ tìm thấy em.



Ngoại trừ chuyện sinh tử.








Anh không nghĩ ra cái gì có thể chia lìa chúng ta.



Hứa Trúc Linh nghẹn ngào khi nghe những lời này, cô không biết phải nói gì mà chỉ ôm chặt lấy anh, Vòng tay của anh lúc này thật ám áp, rất ấm áp, âm áp làm tan chảy từng tế bào trong cơ thể có "Đừng sợ, là anh đã đến muộn "Đúng rồi... Không phải chỉ có mỗi bạn buồn người. Có một người đã đánh thuốc mê em. Ông ta đã bị người ta giết, nhưng... Em không biết là ai muốn hại em." "Đề đó cho anh." "Nhân tiện, anh định làm gì với gia đình đó?" "Anh không định bỏ qua." "Tên ngốc đó thực sự khá tốt. Nếu anh ta không thương em thì thực sự có thể em đã chết. Họ đã tiêu một trăm năm mươi triệu, đó là tất cả tiền tiết kiệm trong gia đình, vì vậy đừng gây khó dễ cho gia đình bọn họ. Thà một con đường đi, dù nhà này có bị phá hủy thì vẫn có kẻ tiếp tục mua bản người. Đây chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời. Trị ngọn không trị được tận gốc." "Tên ngốc đó nên cảm thấy may mắn vì đã tình cờ cứu được gia đình mình." "Cổ Thành Trung, em không muốn ở bệnh viện, em muốn về nhà, muốn được anh ôm ngủ một giác thật ngon, em vẫn còn rất sợ. "Được rồi, chúng ta về nhà đi, ngày mai anh phải Vòng tay của anh lúc này thật ám áp, rất ấm áp, âm áp làm tan chảy từng tế bào trong cơ thể có "Đừng sợ, là anh đã đến muộn "Đúng rồi... Không phải chỉ có mỗi bạn buồn người. Có một người đã đánh thuốc mê em. Ông ta đã bị người ta giết, nhưng... Em không biết là ai muốn hại em." "Đề đó cho anh." "Nhân tiện, anh định làm gì với gia đình đó?" "Anh không định bỏ qua." "Tên ngốc đó thực sự khá tốt. Nếu anh ta không thương em thì thực sự có thể em đã chết. Họ đã tiêu một trăm năm mươi triệu, đó là tất cả tiền tiết kiệm trong gia đình, vì vậy đừng gây khó dễ cho gia đình bọn họ. Thà một con đường đi, dù nhà này có bị phá hủy thì vẫn có kẻ tiếp tục mua bản người. Đây chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời. Trị ngọn không trị được tận gốc." "Tên ngốc đó nên cảm thấy may mắn vì đã tình cờ cứu được gia đình mình." "Cổ Thành Trung, em không muốn ở bệnh viện, em muốn về nhà, muốn được anh ôm ngủ một giác thật ngon, em vẫn còn rất sợ. "Được rồi, chúng ta về nhà đi, ngày mai anh phải Bluezone - Tin COVID-19 khán Điện Biên tìm người đến các địa điểm liên quan COVID 19



Khi Khương Anh Tùng lái xe về nhà thì Cổ Thành Trung đã dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.



Anh ngủ rất say, xe di chuyển tạo ra dao động lớn như vậy mà anh vẫn không tỉnh giác.



Dù có tắm rửa sạch sẽ nhưng dưới mắt anh vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi.



Mấy ngày nay hằn là anh ngủ không ngon.



Cô không nhịn được đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra xoa nhẹ lên má anh.



Khương Anh Tùng nhìn thấy cảnh này liền nói: "TỪ khi cô gặp chuyện không may đến nay thì anh ấy cũng không nhắm mắt ngủ một chút nào, dọc đường người lo lắng và căng thẳng nhất chính là ông chủ." "Không ngủ? Làm sao có thể chịu được!"



Đã ba ngày kể từ khi cô gặp chuyện, ba ngày nay anh không nhắm mắt? "Ừ, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được, nhưng anh ấy không chắc chắn được an nguy của cô thì không ngủ được. Chúng tôi đi suốt đêm tới chân núi, không có dân địa phương dẫn đường nên chỉ có thể tự. Không biết đã vấp ngã bao nhiều lần, chồng cô vất vả hơn tôi nhiều. Anh ấy cố gắng gạt tuyết tạo ra một con đường. Khi đưa cô xuống núi thì đường núi vô cùng trơn trượt nhưng anh



Khi Khương Anh Tùng lái xe về nhà thì Cổ Thành Trung đã dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.



Anh ngủ rất say, xe di chuyển tạo ra dao động lớn như vậy mà anh vẫn không tỉnh giác.



Dù có tắm rửa sạch sẽ nhưng dưới mắt anh vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi.



Mấy ngày nay hằn là anh ngủ không ngon.



Cô không nhịn được đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra xoa nhẹ lên má anh.



Khương Anh Tùng nhìn thấy cảnh này liền nói: "TỪ khi cô gặp chuyện không may đến nay thì anh ấy cũng không nhắm mắt ngủ một chút nào, dọc đường người lo lắng và căng thẳng nhất chính là ông chủ." "Không ngủ? Làm sao có thể chịu được!"



Đã ba ngày kể từ khi cô gặp chuyện, ba ngày nay anh không nhắm mắt? "Ừ, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được, nhưng anh ấy không chắc chắn được an nguy của cô thì không ngủ được. Chúng tôi đi suốt đêm tới chân núi, không có dân địa phương dẫn đường nên chỉ có thể tự. Không biết đã vấp ngã bao nhiều lần, chồng cô vất vả hơn tôi nhiều. Anh ấy cố gắng gạt tuyết tạo ra một con đường. Khi đưa cô xuống núi thì đường núi vô cùng trơn trượt nhưng anh ấy không thể chậm trễ vì có dạng phát sốt. “Khi đi tới phòng khám nhỏ thì anh ấy cũng rất vất và để chuyển tất cả các thiết bị của bác sĩ trong thành phố tới đó. Cuối cùng, khi quay trở lại Đà Nẵng bác sĩ nói rằng may là cô được điều trị kịp thời nếu không sẽ ảnh hưởng tới não " "Cho nên từ đó đến giờ anh ấy vẫn luôn bận rộn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi."



Trái tim Hửa Trúc Linh đập mạnh dữ dội khi cô nghe thấy tất cả những điều này.



Hóa ra từ trước đến giờ anh cũng có lo lắng và sợ



Khó trách khi nãy cô lại thấy anh suy sụp như vậy. "Khương Anh Tùng, cảm ơn anh đã vất và thời gian qua." "Không sao, ông chủ đã cho tôi nghỉ phép gấp đôi và tôi cũng đủ thời gian để chuẩn bị kết hôn vào năm moi." "Sau khi anh đi thì cứ yên tâm giao ông chủ của anh cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt



Về đến nhà, Khương Anh Tùng giúp cô đưa cổ



Thành Trung vào phòng. hãi. ấy không thể chậm trễ vì có dạng phát sốt. “Khi đi tới phòng khám nhỏ thì anh ấy cũng rất vất và để chuyển tất cả các thiết bị của bác sĩ trong thành phố tới đó. Cuối cùng, khi quay trở lại Đà Nẵng bác sĩ nói rằng may là cô được điều trị kịp thời nếu không sẽ ảnh hưởng tới não " "Cho nên từ đó đến giờ anh ấy vẫn luôn bận rộn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi."



Trái tim Hửa Trúc Linh đập mạnh dữ dội khi cô nghe thấy tất cả những điều này.



Hóa ra từ trước đến giờ anh cũng có lo lắng và sợ



Khó trách khi nãy cô lại thấy anh suy sụp như vậy. "Khương Anh Tùng, cảm ơn anh đã vất và thời gian qua." "Không sao, ông chủ đã cho tôi nghỉ phép gấp đôi và tôi cũng đủ thời gian để chuẩn bị kết hôn vào năm moi." "Sau khi anh đi thì cứ yên tâm giao ông chủ của anh cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt



Về đến nhà, Khương Anh Tùng giúp cô đưa cổ



Thành Trung vào phòng. hãi. Anh ấy không tỉnh lại, có lẽ anh ấy đã thực sự kiệt sức rồi.



Cô nghĩ rằng Cổ Thành Trung sẽ ổn sau khi nghi ngời một lát nhưng cô không ngờ tới trưa thì anh bị sốt cao.



Cô đã mời bác sĩ riêng tới kiểm tra nói do anh ấy quả mệt mỏi và bị cảm lạnh.



Anh hôn mê một ngày mãi đến tối mới mở mắt. "Cậu Trung, sức khỏe của cậu..."



Bác sĩ ngừng nói.



Đây là bác sĩ riêng của nhà họ Cổ, đây cũng người chăm sóc sức khỏe cho ông cụ.



Sau khi bác sĩ Doanh rời đi thì ông ấy thường đến đây kiểm tra mọi chuyện.



Bác sĩ Lưu năm nay hơn 40 tuổi, đeo kính cận, rất dịu dàng lịch thiệp, ông ấy nhìn Cổ Thành Trung tỏ vẻ do du. "Trúc Linh, anh hơi đói, em đi xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa" "Ừ, em đi ngay"



Hứa Trúc Linh không nhận ra có chuyện gì bất thường, có còn tưởng rằng anh đói đến mức rất muỗn ăn cái gì đó. Khi cô rời đi, Cổ Thành Trung nói: “Sau Anh ấy không tỉnh lại, có lẽ anh ấy đã thực sự kiệt sức rồi.



Cô nghĩ rằng Cổ Thành Trung sẽ ổn sau khi nghi ngời một lát nhưng cô không ngờ tới trưa thì anh bị sốt cao.



Cô đã mời bác sĩ riêng tới kiểm tra nói do anh ấy quả mệt mỏi và bị cảm lạnh.



Anh hôn mê một ngày mãi đến tối mới mở mắt. "Cậu Trung, sức khỏe của cậu..."



Bác sĩ ngừng nói.



Đây là bác sĩ riêng của nhà họ Cổ, đây cũng người chăm sóc sức khỏe cho ông cụ.



Sau khi bác sĩ Doanh rời đi thì ông ấy thường đến đây kiểm tra mọi chuyện.



Bác sĩ Lưu năm nay hơn 40 tuổi, đeo kính cận, rất dịu dàng lịch thiệp, ông ấy nhìn Cổ Thành Trung tỏ vẻ do du. "Trúc Linh, anh hơi đói, em đi xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa" "Ừ, em đi ngay"



Hứa Trúc Linh không nhận ra có chuyện gì bất thường, có còn tưởng rằng anh đói đến mức rất muỗn ăn cái gì đó. Khi cô rời đi, Cổ Thành Trung nói: “Sau này hay cần thận hơn. Chuyện sức khỏe của tôi chỉ có thể nói cho tôi biết. Khi Hứa Trúc Linh ở đây thì không được nhắc đến cái gì, hiểu chưa?" này hay cần thận hơn. Chuyện sức khỏe của tôi chỉ có thể nói cho tôi biết. Khi Hứa Trúc Linh ở đây thì không được nhắc đến cái gì, hiểu chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK