Châu Vũ nghe nói có thuốc nổ thì cảm thấy dạ dày cũng run bần bật.
Nhưng cô lại cố gắng chống đỡ.
Cô nhìn một vòng xung quanh, hi vọng có thể thấy Phó Thiết Ảnh, lại sợ hãi…
Sợ anh gặp chuyện không may.
Mục sư đang đọc lời thê nguyện, nhưng Châu Vũ lại hoàn toàn không nghe được một chữ nào, máy móc nói “tôi đồng ý.”
Ngay lúc hai người trao đổi nhân, bên ngoài truyền tới một tiếng nổ vang dội.
Lực đánh vào mạnh mẽ đập tan cửa kính, cỏ cây đá vụn bắn tung tóe.
Người ngồi gần nơi nổ đã ngã rạp trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Nhưng cũng chỉ có một nơi đó thủy tỉnh gặp nạn mà thôi, những chỗ còn lại đều bình an vô sự.
Cả hội trường loạn thành một đoàn.
Mọi người dồn dập chạy về phía cửa lớn, nhưng cửa lớn lại bị người khóa trái.
Đúng lúc này, cửa chợt đổ sập xuống, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cố Thành Trung?”
Đám người kinh ngạc kêu lên.
“Đi mau, đã dọn sạch người bên ngoài, Phó Minh Nam muốn mạng của mọi người!”
Phó Thiết Ảnh vội vàng nói, nhanh chóng sơ tán đám người.
Trên lan can tầng hai chợt xuất hiện một hàng súng bắn tỉa.
Sau khi đoàn người kia nổ súng giết vài người thì đều bị người núp trong chỗ tối giết ngược lại.
Người Phó Minh Tước bố trí đã có tác dụng.
Chỉ ba phút ngắn ngủi, giáo đường vốn hào hứng khí thế đều tan tác khắp nơi.
Chỉ còn vài thi thể nằm trên mặt đất chưa được mang đi và vài người ở lại.
Vợ chồng nhà họ Gố, Cố Thành Trung, Châu Vũ, và Phó Thiết Ảnh.
Còn có… Phó Minh Tước vừa đi vào, đang cầm súng nhắm vào đầu Phó Minh Nam, đôi mắt khẽ nheo lại…
“Chậc chậc, Cố Thành Trung, không ngờ mày lại giúp Phó Thiết Ảnh, thật làm tao bất ngờ đấy!”
Phó Minh Nam nhìn Phó Thiết Ảnh đang đứng ngoài cửa, cũng hiểu nhầm anh là Cố Thành Trung.
Phó Thiết Ảnh nở nụ cười mỉa mai: “Bố nuôi thân mến, con mới là Phó Thiết Ảnh nha, bố không nhận ra sao?”
Mười phần trào phúng.
Phó Minh Nam lập tức trầm mặt xuống.
Mà lúc này, Cố Thành Trung cũng đã gỡ mặt nạ xuống, nhìn Phó Minh Nam đầy bất thiện.
NS0Ì) S0 Mắt Úy Như sớm đã ngập nước, muốn đi về phía Phó Thiết Ảnh lại bị Cố Chí Thanh giữ chặt.
“Lam, em về trước đi, giao chuyện ở đây cho bọn anh xử lý.”
“Nhưng con của em…”