Cố Thành Trung nghe xong, sắc mặt ngay tức khắc liền trở nên vô cùng khó nhìn.
“Hứa Trúc Linh, em là heo à?”
Hứa Trúc Linh nghe xong, trái tim bình bịch bình bịch đập liên hồi. Chẳng lẽ anh trách cô ăn nhiều quá sao?
“Nếu như anh muốn ăn vậy thì em sẽ đi mua bạch tuộc cho anh là được rồi, Takoyaki di làm ngon lắm đó.” Cô vội vội vàng vàng muốn rời đi, nhưng lại bị Cố Thành Trung túm tay giữ lại.
“Không cần, chút nữa phải ăn cơm tối rồi.”
Cô nghe xong liền thờ phào một hơi, sau đó giương miếng bánh cuối cùng trên tay cô lên cao,
“Thế… em có thể ăn nốt cái này được chưa?”
“Ăn đi ăn đi.” Cổ Thành Trung không biết phải làm sao.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới thỏa mãn nuốt miếng bánh xuống bụng, cắn một miếng, đưa phần còn lại của miếng bánh cho anh.
“Cái này ngon lắm đó, anh cũng ăn thử một chút di. Cái này là do di làm đó, rất sạch sẽ, tuyệt đối không bị đau bụng đâu.”
“Không cần, em ăn đi.”
“Thế em ăn hết nhé?”
Hứa Trúc Linh cắn một miếng, ăn hết chiếc bánh, trên mặt vô cùng thích thủ cười tươi. Bữa cơm sau đó, Hứa Trúc Linh còn ăn được thêm một bát cơm nữa.
Kể từ khi Hứa Trúc Linh biết được mình là người có tiền, riêng về phương diện ăn uống cô nhất quyết sẽ không chịu ngược đãi bản thân, muốn ăn cải gì liễn ăn cái đó.
“Qua mấy ngày nữa là đám cưới của Cố Trường An và Hứa Đan Thu, em cũng phải tham gia. Đến lúc đó đông người tai mách vạch rừng, có lẽ anh không thể ở bên cạnh em, anh sẽ dặn Cổ Ngọc Vy đi cùng em.”
“Ừ ừ, anh cứ yên tâm đi, dù thế nào em cũng là em gái của cô dâu, sẽ không có ai gây khó dễ cho em đâu.”
“Thể là tốt nhất. Anh đã chọn quà cho em xong rồi, đến lúc đó em cử trực tiếp gửi qua đó là được.””Tiệc cười 9 giờ mới bắt đầu, buổi sáng ăn sáng xong rồi hãy đi”
“Vâng vâng!” Hứa Trúc Linh chi lo cúi đầu ử ứ, bản thân cô cũng không nghĩ ngoi nhiều như vậy, kết quả đều là do Cổ Thành Trung đã giúp cô lo liệu mọi thứ hết rồi. Thật đúng là hai mươi bốn đạo hiếu, một vị hôn phu tốt.
Thử sáu tuấn này chính là hôn lễ của bọn họ, giới truyền thông đểu công khai chúc mừng, ngoài điều này ra còn kéo Có Thành Trung nán lại một lúc. Cuộc hội họp mĩ nhân bí mật trước đây bị vạch trần, nếu như không phải Tập đoàn J&C đối xử khoan hồng, thì người phóng viên nhỏ bé đưa tin sai sự thật kia đã sớm bị đưa đi hầu tòa rồi. Hóa ra đó căn bản không phải là người đẹp gì hết mà là cô con gái thứ 4 của nhà họ Cổ bên ngoài nhiều năm nay đã trở về.
Mọi người đều rất hiểu kỳ về xu hướng tình dục của Cố Thành Trung, có người đoán anh thích đàn ông, có người lại suy đoán anh thích phụ nữ, mọi cách nói đều hết sức rối rắm.
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ, Có Thành Trung mặc lên bộ vest sẫm màu, bên trong phối hợp với áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu xanh thẫm, khiến con người anh trở nên cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, cẩn thận tỉ mỉ. Mái tóc được cắt ngắn gọn gàng,khuôn mặt thanh thoát, anh tuấn phi phàm,
Lông mày lưỡi mác dường như được nhuộm đen, nhướng lên sắc bén, dưới đuôi mày còn có một đoạn đứt gẫy, cà người đều hiện lên vẻ tàn bạo, thủ địch, không dễ dàng lại gần.
Lúc Cổ Thành Trung nghiêm túc không cười nói, thật sự sẽ làm người khác sợ hãi. Nhưng Hứa Trúc Linh đã quen với dáng vẻ này của anh, sớm đã bị thu hút bởi vẻ mặt này của anh, cảm thấy anh đẹp trai đến chết người. Cô không kim được nhìn đến ngây ngốc, Cổ Thành Trung từng bước từng bước đi tới chỗ cô mà cô cũng không hay biết.
Đợi cô sắp đâm vào tường, một bàn tay to lớn của anh mới giữ đằng sau gáy của cô, tránh cho cô bị đập vào tường. Một tay khác, ấn lên trên đỉnh đầu của cô.
“Anh có đẹp trai không?”
“Đẹp trai.”
“Anh với Nguyên Doanh ai đẹp trai?”
“Đều đẹp trai cả.” Cô ngây ngốc trà lời.
Cố Thành Trung nghe xong hơi nhíu mày, tiếp tục nói: “Anh với Ngôn Phúc Lâm ai đẹp trai?”
“Đều đẹp trai hết.”
“Đáp án của em quá là chung chung rồi, em còn không nói anh đẹp trai nhất?” Cố Thành Trung không hài lòng nói.
Nhưng mà… rö ràng mọi người đều đẹp trai mà… mỗi người đều có nét đẹp riêng của mình mà, em thực sự không phân biệt được.” Hứa Trúc Linh thành thật nói.
“Thế nếu như anh nói với em, em và Trình Anh đều xinh đẹp như nhau thì sao?” “Thật sao? Em và cô ấy đều xinh đẹp như nhau
sao? Cái này… anh đang quả khen em rồi.” Hứa Trúc
Linh có chút phần khích.
Cô Thành Trung nghiên răng nghiến lợi nói: “Hứa Trúc Linh, đầu óc của em đều bị dính keo dán lên rồi hay sao? Nhanh chóng thay quần áo đi!”
“Sao đột nhiên lại hung dữ như vậy chứ?” Hứa Trúc Linh ù ù cạc cạc, vẫn còn có chút không hiểu, rõ ràng vừa nãy còn đang tốt đẹp mà.
Rất nhanh, cô đã thay quần áo xong, chiếc váy của lễ phục rất dài, Hứa Trúc Linh còn đặc biệt mặc thêm một cái quần giữ nhiệt ở bên trong. Bây giờ đã là tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh rồi, nghe nói tuần sau còn có tuyết nữa. Cô không thể vì phong cách mà không cấn giữ ẩm được.
Cô thay quần áo xong bước ra, Cố Thành Trung cầm một chiếc khăn choàng bước tới, vừa hay che được bờ vai trần trụi của cô, che đi cảnh xuân duy nhất lộ ra ngoài. “Đẹp không?” Cô đứng tại chỗ xoay người một vòng.
Cổ Thành Trung nhìn thấy sự khác thường, nói: Bên trong váy của em, màu da sẫm đó là thứ gi?”
“Quần giữ nhiệt đó!”
Cổ Thành Trung nghe xong, cả đầu đều là gạch đen.
“Em mua cho bạn cùng phòng mỗi người hai chiếc, cũng muốn mua cho cả anh nữa nhưng mà em chưa từng mua quần giữ nhiệt cho đàn ông bao giờ nên không biết số đo. Lần sau em sẽ mua một chiếc thước dây về đo thử, trời lạnh rồi thì phải mặc quần giữ nhiệt, nếu không sẽ bị lạnh công chân đó!”
Cổ Thành Trung nghe xong câu này, có chút đau đầu.
Những cô gái bây giờ không phải đều thích cái đẹp không mặc quần giữ nhiệt sao? Sao Hứa Trúc Linh lại hăng hải như vậy cơ chứ?
“Anh cũng phải mặc sao?”
“Tất nhiên!””Vậy anh có thể cầu xin em đừng mua màu da sắm được không? Mua cho anh màu đen là được rối.” Đây đã là sự nhượng bộ lon nhất của Cổ Thành Trung rồi.
“Đước thôi, không thành vấn đế!” Hứa Trúc Linh vỗ ngực, thể hiện rằng không có vấn đề gì.
Xuống lầu, Cổ Ngọc Vy đã đợi sản ở đó rồi.
Cô ấy ăn mặc rất nóng bỏng, váy ngắn nhỏ bằng da bóng màu đỏ tươi, bừng bừng khí thế. Mái tóc xoăn dài xõa xuống trước ngực, càng hiện lên vẻ hoang dã.
“Nguyên Doanh đâu? Không tới đây cùng em à?”
“Anh ấy không thích những nơi như thế này cho nên em không có gọi anh ấy.”
“Đi thôi, đến lúc đó anh phải giao Trúc Linh cho em rồi.”
“Yên tâm đi, không thành vấn để.”
Một đoàn người đang tiến đến hội trường hôn lễ. Hôn lễ rất xa hoa, vậy mà lại tổ chức ở trên biển.
Ba chiếc du thuyền cao vài tầng, sau khi khách mời lên thuyền liền tiến về phía mặt biển chạy đi, như vậy cũng là vì để ngăn chặn đảm phóng viên đưa tin.
Bây giờ du thuyền còn chưa khởi động mà đám phóng viên đã bao vây thành một vòng tròn. Cổ Thành Trung xuống xe trước, sau đó Ngọc Vy và Hứa Trúc Linh cùng nhau xuống sau.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy một trận hỗn loạn đến như vậy, phóng viên cắm máy quay phim không ngừng chụp hình, tóm được một vị khách mời liến bắt đầu truy hỏi.
Những ánh đèn flash kia có chút chói mắt khiến cho cô không kịp thích ứng. Chính vào ngay lúc này, Cố Ngọc Vy nắm lấy tay của cô, ổn định cơ thể của cô.
“Bây giờ bọn họ chi đưa tin về hôn lễ của Cổ Trường An và Hứa Đan Thu mà cậu đã bị dọa thành ra thế này rồi. Nếu như sau này cậu và anh trai tôi tổ chức hôn lễ thì phải làm sao? Nhà họ Cổ có chút phức tạp, nếu như cậu đã chọn anh trai tôi thì đều sẽ gặp phải những thử này. Nhà họ Cố có thể mang đến cho cậu vinh quang và nhục nhã.”
CỔ Ngọc Vy khi đối mặt với những tình huống như thể này rõ ràng đều rất thành thạo, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, còn có thể nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Chính ngay lúc này, bọn họ bị phóng viên chặn lại. “Cô Ngọc Vy, liên quan đến tin tức của cô và cậu ba nhà họ Có, cô có cái nhìn như thế nào?”
“Nghe đốn, cô chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Cố, hiện giờ nhà họ Cố chỉ còn Cậu Ba là chưa cưới vợ sinh con, cô có gå cho cậu ấy không?”
*Xin lỗi, giữa tôi và anh ba chi có tinh cảm anh em.”
“Vây tin đồn cô là con dâu nuôi từ nhỏ có phải là thật không?” “Nếu như là thật vậy tôi và anh ba đã ở bên nhau từ sớm rồi.”
Cố Ngọc Vy thong thà ung dung trả lời câu hỏi. Phóng viên nhìn thấy cô ấy không con giá trị nào để truy hỏi nữa liển chuyển micro sang hưởng Hứa Trúc Linh.