Diệu Miêu cười nói, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng rực rỡ đặc biệt.
“Không, cậu không giống, cậu chắc chăn là người tốt.”
“Người tốt với kẻ xấu không có định nghĩa vậy đâu, đối với cậu thì đó là người tốt nhưng đối với người khác thì chưa chắc đã thế. Đồ ngốc, ăn kẹo que của cậu đi. Trợ giúp tớ, tớ ra ngoài trước.”
Diệu Miêu cười khẽ, trừng mắt nhìn, dáng vẻ khác hoàn toàn lúc ngoan ngoãn ngây thơ ngày thường.
Giờ phút này, trong mắt cô chỉ toàn sự gian xảo, tà ác.
Phó Thanh Viên vô cùng nghe lời cô bé, giúp cô bé tránh ánh mắt người khác.
Thân hình cô bé linh hoạt kỳ lạ, từ cửa sổ tầng ba nhảy xuống, đi theo bộ phận bên ngoài máy điều hòa và ống nước, nhảy lên bãi cỏ.
Cô bé bật đồng hồ lên, bên trong có một màn hình LCD, có thể định vị và theo dõi.
Phó Thanh Viên quả là thiên tài một chiếc đồng hồ điện tử nhỏ như vậy có thể cài đặt chương trình định vị.
Cô tìm được kẻ trộm ở một quán bar xa hoa phóng túng, gã ta hơn ba mươi tuổi, bề ngoài đáng khinh, đang cùng người ta đám phán bán di động và ví tiền.
Đang định thu dọn tiền thanh toán hàng, gã ta không nghĩ tới một cánh tay trắng nốn nhỏ bé ngăn cản tiền giao dịch của bọn họ.
Kẻ trộm đưa mắt nhìn, đối đầu với ánh mắt vô tội của Diệu Miêu, chớp mắt nhìn cô, bộ dạng mềm mại, đầy ngây thơ.
Kẻ trộm híp mắt, lập tức nghĩ ra đây là cô gái mà ban ngày gã ta đụng phải.
Lúc đó gã còn lo rằng cô bé phát hiện ra gì nên trừng mắt nhìn.
Ai dè mời trừng một cái mà cô bé đã nhũn cả chân, té ngã ra đất, không dám nhìn gã nữa. : Ai ngờ tới nơi thác loạn này lại gặp được cô bé?
Trong lòng gã ta hơi run lên, phản ứng đầu tiên chính là người phụ nữ cao quý kia ở đây.
Dù sau lưng cô bé không có bất kỳ ai nhưng gã cũng nhíu mày lại.
“Con nhóc, mày làm gì ở đây?”
“Lấy lại thứ không phải của ông.”
“Chỉ bằng mày? Hay là mày đánh giúp đỡ?”
“Nghe lời tôi, đưa trả đây thì tôi sẽ không gây phiền phức, nếu không… Tôi sẽ không khách khí…
Gô bé run rẩy nói, ánh mắt lóe lên, giống như là đối phương hắt xì một cái cũng có thể dọa cô bé.
Kẻ trộm cảm thấy rất có hứng thú, sao con nhóc này tìm được tới đây.
Lúc này, người mua nói: ‘Ê, Hắc Tử, không thì mày đừng bán cái kia nữa, bán cô nàng này cho tao đi? Xinh đẹp thế này cơ mà, mày xem làn da kia mềm mịn giống như trứng gà vừa mới chín ghê. Thật trơn bóng…
“Lưu manh…”
Diệu Miêu vội né tránh, sợ hãi nhìn tên kia.
“Ông… Ông mà động tay động chân lần nữa, tôi… Tôi sẽ… Tôi sẽ gọi người.”
“Mày thấy ở đây sẽ có người cứu mày à? Chỉ có ăn mày thôi! Con nhóc này, mày đúng là thật biết chọn chô.
Đến đây, đến chơi đùa với tao đi!”
Dứt lời, tên kia ôm lấy eo Diệu Miều, mạnh mẽ ôm lấy cô bé đi.