Cố Thành Trung nghe xong liền sờ sờ đầu cô nói: “Trúc Linh, có một số việc yêu cầu em phải tự mình quyết định. Ví dụ như em có thể đi nếu em muốn, nếu không muốn thì em cũng có thể tác từ chối.”
“Nhưng lỡ như sau này chúng ta hợp cùng nhau thì thật xấu hổ…”
“Người kinh doanh là anh, không phải là em. Trúc Linh, anh không muốn em vì anh mà phải làm trái nong muốn của mình. Thích thì làm, không thích thì cứ chiếu lệ thôi.” ụ “Chồng của em không phải là phế vật, cũng không cần em phải giúp anh giao thiệp hay tạo quan hệ gì. Anh cưới em về không phải để em làm việc cho anh. Hồ cá trong nhà vẫn còn cua đấy, nếu không đủ thì anh cũng có thể mua thêm vài con.”
Cố Thành Trung càng nghiêm túc nói.
“Đủ rồi, một cái trên lầu một cái dưới lầu, tổng cộng có tám con cua hoàng đế, anh còn muốn thế nào nữa!”
Hứa Trúc Linh bất lực nói, đêm nào cô cũng đói bụng, nhìn thấy hồ cá thì không nhịn được muốn phạm tội!
“Còn có con gì đi ngang nữa không?
Anh sẽ nhờ người tìm về.”
“Đừng, em thực sự sợ anh rồi. Thôi được, em tin rồi, tại sao em lại phải đi.”
“Ừ, suy nghĩ cho kỹ. Trúc Linh, em có thể quyết định rất nhiều việc, bởi vì với thực lực hiện tại của em, cho dù em có phạm sai lầm mà không chịu bất kỳ hậu quả nào thì cũng không ai dám nói gì em cả. Nhưng đây lại không phải là cách tiếp cận chính xác. Nếu một người đã có can đảm để hành động, thì anh ta cũng phải gánh chịu hậu quả của những việc anh ta đã làm. “
“Không ai có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, đây không phải là nên tảng của một chỗ đứng lâu dài.”
Cố Thành Trung nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh nghe xong thì đầu cũng hơi đau.
Sau khi ra trường cô không còn giáo viên chuyên môn nữa nhưng lại có thêm một giáo viên dạy giáo dục cuộc sống.
Gô phải thừa nhận rằng Cố Thành Trung chính là hình mẫu của cô, ít ai có được dòng máu nam tính và dám làm của anh.
Có một ông chồng như thế này thì vợ cũng không thể khiến anh xấu hổ được.
“Bà chủ Nga rất tốt bụng, bà ấy bị ốm không thể lo liệu cho bữa tiệc nên mới tìm đến gặp em. Nếu em từ chối thì có vẻ không tử tế. Thứ hai, em cũng không có ghét bỏ gì những người bên trong, mọi người không gây sự với em, đều đối xử với em rất nhiệt tình và thân thiện. Trên thực tế, họ chỉ là những con người tội nghiệp.”
“Thứ ba, và quan trọng nhất. Em không muốn mọi người nói rằng anh có một người vợ kiêu căng và rằng em đang bắt nạt người khác!”
“Có lý lẽ, em đã học được cách phân tích rồi đấy, thật thông minh.”
“Đương nhiên rồi, sau khi suy nghĩ theo cách này thì trong lòng em đã có câu trả lời, chỉ là em không dám khẳng định chính bản thân mà thôi.”
“Trúc Linh rất giỏi, chẳng phải hiện tại em đã nghĩ thông được nhiều hơn sao?”
“Cố Thành Trung… anh cố ý để em tự mình đánh giá à?”
“Anh đang trau đồi khả năng ra quyết định của em. Dù gì thì em cũng là bà chủ của gia đình này, em phải hành động dứt khoát và có phong thái của người có địa vị cao.
“Trúc Linh, anh nhất định sẽ bảo vệ em ở bất cứ nơi nào có thể. Nhưng anh không phải toàn năng, anh luôn có sơ sót. Ví dụ, trong bữa tiệc trà dành cho những người nổi tiếng thì đàn ông không được phép vào, nếu em bị bắt nạt trong đó thì anh cũng không thể xông tới ngay lập tức. Chỉ khi khí chất của em vượt trội hơn người khác và tâm ảnh hưởng cao hơn người khác một phần, thì sẽ không ai có thể động đến em”