Tới lúc này Hứa Trúc Linh mới phát hiện ra, Cố Thành Trung vẫn còn đang ở trong phòng.
"Anh làm cái gì vậy? Em đang hỏi bài đàn anh mà! Anh gập màn hình đột ngột như vậy chẳng lễ phép tí nào."
"Bài nào? Trong nhà có người học vô cùng giỏi thì không chịu hỏi, lại còn phải đi tìm người khác hỏi?"
Lúc này mặt của Cố Thành Trung vừa xấu vừa khó nhìn, âm âm u u.
Hứa Trúc Linh không phải kẻ ngốc, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, nhịn không được ngờ vực nói: "Anh Trung... Không phải anh... đang ghen đó chứ?"
"Tôi cần quái gì phải ghen với thằng nhóc con đó chứ?"
Cố Thành Trung lạnh lùng cười, nhưng trong tim thì lại gầm lên vô cùng hung ác.
Đúng rồi đấy, anh ghen rồi đấy, thằng thối tha đó, vậy mà lại dám đưa vợ anh về nhà! Gan to đấy nhỉ!
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Trúc Linh vang lên.
Cô vội vàng nhấn nút nghe.
"Sao em lại tắt video đi vậy?"
"Cô ấy phải ngủ rồi, cậu đừng có làm phiền cô ấy nữa."
Cố Thành Trung giật lấy điện thoại, nói với giọng không hề vui vẻ gì.
Hứa Trúc Linh không biết làm thế nào chỉ đành nhìn anh.
Còn dám nói là không giận cơ đấy?
Bộ dạng này không biết là giận đến mức nào rồi nhỉ?
Đột nhiên nghe thấy giọng nói một người đàn ông xa lạ, trái tim Ngôn Phúc Lâm khẽ đập thịch một tiếng, chợt nghĩ đến việc Hứa Trúc Linh nói tối nay cô đến nhà người họ hàng.
Vậy người nhận điện thoại chắc là người họ hàng của cô ấy.
Đàn ông sao?
Là anh trai hay là chú nhỉ, nghe giọng nói có vẻ trưởng thành, đối phương có lẽ hơn anh rất nhiều tuổi.
Ngôn Phúc Lâm do dự rồi nói: "Con chào chú ạ, con là đàn anh của Trúc Linh. Nếu như Trúc Linh đã ngủ rồi, vậy thì con sẽ không làm phiền nữa ạ, chú bảo cô ấy nhớ phải làm bài tập, ngày mai phải nộp rồi ạ."
Hứa Trúc Linh ngồi ngay gần đó, nghe thấy một tiếng chú ơi, tí thì bật cười.
Khuôn mặt của Cố Thành Trung ngay lập tức trở nên âm u, cô sợ anh tức giận, ngay lập tức giật lấy điện thoại, nói: "Em biết rồi, đàn anh, anh cũng ngủ sớm đi nhé, bai bai."
Nói xong, cô lập tức ngắt điện thoại, nhịn không được cười lên cười xuống nắc nẻ.
"Chú ơi? Haha, anh Trung, anh là chú của em đó, nếu không anh bỏ vị trí chồng chưa cưới này đi, làm chú của em cũng rất ổn đó nha, anh lớn hơn em những mười tuổi, tuổi vừa đẹp đấy!"
Hứa Trúc Linh cười gập cả người, Cố Thành Trung như bị đánh cho một cái.
Gan của cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng lớn rồi, hôm nay còn dám lấy tuổi tác của anh ra làm trò đùa cơ đấy.
Anh tiến lên phía trước, trực tiếp ôm lấy cô vào trong ngực, đặt cô nằm úp lên đùi mình, sau đó vén váy ngủ của cô lên, lộ ra quần lót bằng bông in hình mèo con.
Vừa nhìn, yết hầu của anh liền siết lại, đồng tử có chút co rút, nhưng anh vẫn có thể nhịn được.
Anh không hề khách sáo mà đánh một phát lên bờ mông trắng trẻo của cô, khiến cho mông cô ngay sau đó liền hiện lên một vết tay mờ mờ.
"Đau em!"
Hứa Trúc Linh đau đớn bèn kêu lên, liên tục nũng nịu: "Chú ơi, em biết sai rồi mà, chú đừng đánh em nữa nha."
"Chú ơi?"
Lông mày của Cố Thành Trung nhíu lại, vừa cất tiếng đã mang theo chút giọng điệu không vui.
"Em sai rồi, anh Trung, anh đừng đánh nữa, em biết sai rồi mà.."
Hứa Trúc Linh liên tục nũng nịu, cô cảm thấy mông của cô sắp không xong rồi!
Cổ Thành Trung nghe thấy âm thanh đáng thương của cô, trái tim không nhịn được lập tức mềm nhũn ra, lực đánh cũng ngày một nhẹ hơn.
Hứa Trúc Linh biết anh không nỡ, trong lòng không nhịn được mà mừng thầm, tiếp tục làm nũng.
"Anh Trung, anh tốt bụng tha cho em đi mà! Một lát nữa em còn phải làm bài tập, mà ngày mai có nhiều tiết chuyên ngành lắm, môn kinh tế em còn chưa học thuộc, đề thuế suất em còn không biết làm cơ."
Cố Thành Trung cũng không nỡ đánh cô nữa, mông của cô thực sự quá tuyệt vời rồi, co được giãn được, khiến cho anh có chút lưu luyến không muốn rời tay.
Năm nay Hứa Trúc Linh mới mười tám tuổi, chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ, vẫn cần được người khác cưng chiều.
Mỗi lần anh nghĩ tới mấy việc đen tối kia, đều cảm thấy bản thân chẳng khác gì một tên cầm thú.
Chết thật!
"Lại đây, tôi muốn xem xem là đề gì mà lại giày vò một đứa ngốc như em đến như vậy!"