Cố Thành Trung lúc này mới nhớ ra sao lại như vậy, hơi nheo mắt lại.
“Cái kia… Anh lại bị cô Trúc Linh đánh sao? Lần này còn đánh hai phát?”
Lại…
Chữ này khiến cho Cố Thành Trung không thoải mái lắm.
“Đây gọi là đánh yêu! Giao lưu tình cảm vợ chồng!”
Giọng nói Cố Thành Trung trầm khàn, tràn đầy không vui.
Khương Anh Tùng nghe anh nói hươu nói vượn như vậy, vẫn luôn cố nén cười.
“Vậy… vậy thì cô Trúc Linh đánh yêu cũng mạnh thật!”
“Nói chuyện chính đi!”
Cố Thành Trung lạnh giọng nói, cảm thấy có chút mất mặt.
Đều là đàn ông đã kết hôn, anh không thể bị Khương Anh Tùng coi thường được!
Buổi chiều tối vốn dĩ có hai cuộc họp, nhưng vì vết bàn tay trên mặt anh mà phải thoái thác.
Đúng lúc này, điện thoại di động anh vang lên, là Nguyên Doanh gọi tới.
Anh im lặng do dự một lát mới nhấn nghe.
“Chuyện này anh suy xét thế nào rồi, cuộc kiểm tra căn bản trước kia đã kết thúc, lần này khó mà giành lấy được nếu không phải chú ra mặt, tôi cũng không thể giành được, những người có gia thế lớn mới có thể đổi lấy được cơ hội này, anh không thể tiếp tục do dự nữa.”
Sở dĩ Cố Thành Trung mất tích là vì bí mật tới bệnh viện quân đội để kiểm tra căn bản.
Bệnh viện quân đội thuốc bộ đội đặc chủng nên không mở cửa với người ngoài.
Người bên trong phải hoàn toàn cách biệt với người ngoài, lúc rời đi cũng phải hôn mê để đảm bảo sự an toàn cho căn cứ.
Anh không muốn, anh rời đi mấy ngày lại tạo cơ hội cho đối phương động thủ, thời gian bắt đầu lại vô cùng chuẩn xác, có thể thấy đối phương đã biết hành tung của anh.
Vậy thì đối phương chắc hắn cũng biết chuyện anh phải điều trị, quá trình điều trị kéo dài một tháng, nếu anh biến mất một tháng, sợ là Đà Nẵng sẽ xảy ra những thay đổi long trời lở đất.
Chính vì điều này mà anh vẫn luôn do dự.
Tập đoàn Cố Linh, người nhà và Hứa Trúc Linh đều khó mà vứt bỏ được.
Anh im lặng khiến Nguyên Doanh vô cùng lo lắng.
“Cố Thành Trung, anh không nên ép tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Hứa Trúc Linh. Anh không đi điều trị, chờ tới khi anh tới nhà xác, tôi sẽ tự mình đi nhặt xác cho anh! Nếu Hứa Trúc Linh biết anh có bệnh mà không chịu đi điều trị, ở đây chịu khổ, anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?”
`“Đừng để ảnh hưởng đến cô ấy, tôi không muốn cô ấy lo lắng.”
“Cố Thành Trung, khi nào thì anh mới có thể suy nghĩ rõ ràng, anh sắp chết rồi, anh còn lo lắng cho Hứa Trúc Linh sao? Anh đã đứa hẹn với cô ấy cả đời, anh lấy cái gì để hứa hẹn đây, dùng hũ tro cốt của anh để ở bên cạnh cô ấy cả đời sao?”
“Nguyên Doanh, tôi rời đi một tháng chắc hẳn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắc Ảnh tới không có ý tốt, thủ đoạn lại rất giống với tôi, ngay cả tôi cũng không đoán được anh ta muốn làm gì. Nếu tôi rời đi, chắc chắn anh ta sẽ ra tay!”