“Tôi… Bây giờ tôi cũng đưa vợ con chạy trốn. Hắc đạo loạn rồi, do một mình Hắc Ảnh định đoạn và rất nhiều người xảy ra chuyện. Anh Ảnh Họa Bì, anh cũng nhanh chóng trốn lánh nạn đi, Đà Năng không an toàn nữa rồi. Hơn nữa trong tay anh có rất nhiều mặt nạ, cả nhà Đồ Lan đã chết rồi, anh nhất định sẽ không tốt hơn chỗ nào đâu.
Trung Đức vội vàng nói.
Khi nói ra những điều này, trong lòng Tần Nhâm Thành lập tức vô cùng nặng tru.
Ông ta thật sự đã xem thường cái tên Hắc Ảnh này.
“Cậu có tài liệu về Hắc Ảnh không?
Tôi muốn biết hết toàn bộ, bao gồm những chuyện cậu ta làm ở Hắc đạo.”
“Tôi…” Trung Đức do dự, cuối cùng oán hận nghiến răng và nói: “Vậy tôi sẽ giúp anh một lần, coi như là giúp Đồ Lan. Nế như anh có thể đối phó với Hắc Ảnh thì nhất định phải báo thù cho Đồ Lan!”
Sau khi cúp máy, Tân Nhâm Thành lo lắng chờ đợi tin của Trung Đức.
Ông ta và Đồ Lan có sở trường về tạo ra mặt nạ và dùng da người mô phỏng theo nên rất khó để phân biệt thật giả.
Nhưng điều quan trọng nhất là trong tay bọn họ có mấy cái mặt nạ hộ mệnh.
Mỗi một lãnh đạo cấp cao quốc gia đều có một đến hai cái, để bảo đảm đường lui cho mình và có thể chạy thoát thân.
Nhưng bọn họ làm cái này cũng có quy tắc, có thể làm ra nhưng không thể dùng khi không đến đường sống chết.
. Nếu không chính là phá hỏng quy tắc, không có ai bắt thì cũng sẽ bị ông trời bắt đi.
Hắc Ảnh hoàn toàn không quan tâm đến đạo lý này, nếu như những mặt nạn này mà rơi vào trong tay anh ta thì nhất định những nhà lãnh đạo cấp cao sẽ hỗn loạn.
Ông ta có thể không quan trọng gì cả, nhưng những nhà lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Quý ở Đà Nẵng lại có quan hệ mật thiết, ông ta không thể để cho Quý Thiên Kim gặp chuyện.
Ông ta nghĩ đến quan hệ này, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
. Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Tiếng “két” vang lên khiến ông ta cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Quý Thiên Kim đứng ở cổng buồn bực nhìn ông ta.
“Ông sao thế? Chẳng phải nói lấy quần áo cho tôi sao? Sao lại đi lâu như vậy?”
Tần Nhâm Thành vô thức đem điện thoại giấu vào tay áo, sắc mặt cũng chỉ cứng đờ một giây sau đó liền khôi phục lại như thường.
Ông ta cầm áo khoác trên giá áo xuống rồi đi về phía bà ta.
“Quần áo của em nhiều quá, anh không biết em muốn mặc bộ nào.
Nhưng em mặc gì cũng đẹp, cái áo khoác lớn này càng hợp với áo lông màu trắng của em hơn.”
“Thật dẻo miệng, anh dựa vào cái miệng này để lừa con gái nhà người ta chứ gì?”
“Lừa mình em là cả đời này đã đủ rồi.
Tần Nhâm Thành dịu dàng nói sau đó tỉ mỉ giúp bà ta mặc áo vào.
“bi thôi, chúng ta ra ngoài…”
Lời bà ta còn chưa nói xong thì một giây sau cả người đã rơi vào lồng ngực ông ta, bị ông ta ôm chặt.
Quý Thiên Kim cảm nhận được sự khác thường liền nói: “Anh sao thế?