Hợp đồng giấy này thực sự đã tách J.C, bây giờ .J.C không còn là Công ty con của Tập đoàn Cố Linh mà sẽ hoạt động độc lập.
Và kể từ bây giờ, anh ta sẽ là Chủ tịch chính thức của Tập đoàn .J.C.
“Cố Thành Trung nói J.C. đã được cứu sống từ trong tay cậu, hơn nữa cậu lại là người anh em thân thiết nhất của anh ấy, đem Tập đoàn .J.C giao cho cậu là yên tâm nhất. Đây là nơi anh ấy bắt đầu xây dựng từ hai bàn tay trắng, anh ấy tin rằng cậu sẽ giúp cho Tập đoàn ngày càng vững mạnh. Anh ấy không giỏi ăn nói, khi nói những lời này với tôi đều xoắn xuýt cả lên, nhưng mong muốn của anh ấy chỉ có một, mong rằng mọi người một nhà đều có thể tốt đẹp.”
“Kể từ bây giờ, cậu sẽ tự mình phụ trách Châu Vũ và .J.C. Cậu nhớ chăm sóc Châu Đình cho thật tốt đấy. Đến chủ đề hôn lễ của cậu là gì, tôi cũng đã nghĩ cho hai người sẵn rồi. Nếu không lấy được giấy đăng ký kết hôn thì cứ tổ chức đám cưới trước cũng được.”
“Hai người …’ Nhất thời trong lòng Phó Thiết Ảnh có chút hỗn loạn. Anh ta cũng từng làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng từng hại vợ chồng bọn họ. Nhưng hai người lại lấy ân báo oán, bỏ qua những hiềm khích trước đây, giúp đỡ anh ta nhiều lần.
Anh ta trở thành được như ngày hôm nay cũng bởi vì anh ta yêu Châu Vũ qua sâu đậm, vì cô ấy nên mới thay đổi.
Nhưng sau khi dần thay đổi, anh ta mới dần yêu bản thân mình nhiều hơn.
Cảm giác là thành viên trong một gia đình… Thật tốt.
“Em… Em cũng không biết ăn nói.
Sau này dù hai người có muốn mạng này của em thì cũng chỉ cần nói một câu là được.”
Phó Thiết Ảnh võ ngực nói.
“Biết anh em cậu đều có tính khí nóng nảy rồi. Cậu nhanh chóng đến nhà mới xem xem, qua xem điều kiện rồi trang trí bên đó một chút, xem cần sắm thêm thứ gì nữa. Bây giờ, tôi sẽ không đến đó đâu, ăn tối xong tôi sẽ qua sau, bây giờ qua luôn thì không có ý nghĩa gì cả.
“Vâng để em đi xem một chút.”
Phó Thiết Ảnh giữ chặt chìa khóa, đôi mắt lóe lên vẻ kính trọng.
Anh ta đến phòng tân hôn, đây là căn biệt thự độc lập, tổng có ba tâng, xung quanh là nhà ở, mật độ dân cư thấp, môi trường xanh tốt.
Vừa mở cửa ra đã thấy màu xanh da trời trong veo, phong cách Địa Trung Hải, vô cùng đẹp.
Vừa nhìn đã thấy, từ địa điểm đến phong cách trang trí của ngôi nhà chắc hẳn đã tiêu hao không ít tâm tư.
Châu Vũ đến đây chắc chắn sẽ rất thích, bởi vì anh cũng rất thích ngôi nhà này.
Anh ta vẫn luôn sống trong biệt thự của Cố Thành Trung, dù sao thì đó cũng không phải là nhà của chính mình, còn bây giờ, anh ta đã có ngôi nhà riêng của mình rồi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một bà chủ nữa là hoàn mỹ.
Anh ta thấy còn sớm nên vội vàng ra ngoài mua mấy món đồ con gái thích để chỉnh trang thêm.
Bóng bay, pháo hoa, lụa trắng …
Anh ta bận rộn đến một giờ chiều rồi mới vội vàng ra sân bay, trên đường còn mua thêm một bó có chín mươi chín bông hoa hồng bên trong.
Khi vừa đến sân bay, anh ta liền chạy đi hỏi khu vực đón người, nhân viên phục vụ còn bắt chuyện, nói đùa với anh: “Đi đón người yêu sao?”