“Nếu không phải có chị Trúc Linh thì em cũng không thể quen biết với anh ấy, vì vậy chị và anh Cố là người làm mai cho tụi em đó, anh ấy từ người không có gia đình, bây giờ có mọi thứ rồi, nơi này không còn là căn nhà lãnh lẽo đối với anh ấy nữa, anh ấy ngại nói lời cảm ơn nên em sẽ nói thay.”
“Anh ấy rất lo lắng cho cái thai trong bụng chị, cho dù xảy ra chuyện gì thì tụi em cũng sẽ ở bên cạnh chị, trong nhà có em còn ra ngoái có anh ấy, chị nhất định có thể bình bình an an sinh đứa bé ra.
“Em đừng nói những lời đáng sợ như thế, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Cô an ủi Châu Vũ nhưng thật ra là đang nói cho chính mình nghe dù tác dụng không lớn lắm.
Đã đến thời gian nghỉ ngơi của Hứa Trúc Linh rồi, cô ăn một chút rồi quay về phòng nghỉ.
Đợi cô rời đi thì Châu Vũ mới vội vàng hỏi: “Anh trai của anh đâu, hơn mười giờ rồi còn chưa về sao?”
“Tối nay chắc không về rồi, bộ phận pháp lý của công ty muốn nổ tung luôn rồi, những dự án ở bên ngoài không ngừng xảy ra những vụ án mạng phải kiện tụng, toàn bộ đều bị chính phủ ra lệnh ngừng lại hết rồi.”
“Nhà họ Quý cũng có thông tin nói không dễ dàng để đối phó, bởi vì vụ án này rất tỉ mỉ, hoàn toàn không có điểm yếu, bây giờ anh ta đang chỉnh lý lại điều luật và cuộc họp báo sắp tới, công ty cần cho giới truyên thông và người dân một câu trả lời rõ ràng, lần này xem như bị đánh vào mặt rồi.”
“Cái gì? Chẳng lẽ phải để Tổng giám đốc đích thân ra xin lỗi sao? Huống hồ gì đây không phải là lỗi của chúng ta, ai ai cũng biết chuyện này do công ty Nhật Kinh gây ra mài! Anh trai của anh lòng tự tôn cao như thế, lại là một người rất có khí phách, sao có thể xin lỗi trước mặt giới truyền thông chứ?”
“Cho dù chúng ta có nhân chứng vật chứng cho thấy chuyện án mạng không liên quan đến chúng ta nhưng quả thật đã gây ra sự hoang mang cho xã hội, anh ấy là nhân vật đứng đầu nên nhất định phải làm tấm gương, anh hiểu rõ anh ba là người thế nào, nếu như có thể thì anh nguyện đứng ra thay anh ấy chịu đựng nhưng anh ấy từ chối, không để cho anh đi.”
Anh ta muốn tráo đổi thân phận với Cố Thành Trung và thay anh ra nhận lỗi nhưng Cố Thành Trung đã từ chối lời đề nghị này.
Đây là trách nhiệm của anh nên anh sẽ không đùn đẩy.
Vả lại tin tức lan truyền ra cũng là danh tiếng của Cố Thành Trung, mặt mũi cũng đã mất rồi, sao lại còn để tâm đến những nghỉ thức đó chứ?
“Nhưng…chị Trúc Linh biết thì làm sao có thể chịu nổi đây?”
Châu Vũ cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ đến hình ảnh nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, trong lòng cô sẽ có suy nghĩ gì khi thấy chồng mình phải công khai nhận lỗi đây?
Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Trúc Linh đang ngồi trước tivi thì nhìn thấy tin tức được ghi trực tiếp.
“Anh Cố, xin hỏi anh nghĩ sao về việc những vụ án mạng xảy ra gần đây ở những dự án của anh?”
“Tổng giám đốc Cố, quý công ty bị điều tra ra sử dụng vượt chỉ tiêu chất đốt cháy gây nguy hiểm cho cơ thể, nhưng công ty ông lại sản xuất những bộ quần áo đắt tiền như vậy liệu ông có cảm thấy có lỗi với khách hàng hay không?”
“Tổng giám đốc Gố, xin hỏi ông xử lý thế nào về việc quý công ty sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để lừa gạt người tiêu dùng đây.”
“Tổng giám đốc Gố, bây giờ trên mạng đều là những người tiêu dùng đang chỉ trích ông, đã vậy còn chắn ngay cửa Tập đoàn yêu cầu lấy lại công bằng nữa, ông nghĩ sao về chuyện này?”
“Gia đình nạn nhân yêu cầu kiện ra | tòa, quý công ty có dự định sẽ thuê luật sư kiện với những gia đình nghèo khó đó đến khi họ cạn kiệt tiền bạc hay không?”
Từng câu từng chữ như thể lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Cố Thành Trung.
Đồng thời cũng đâm sâu vào lòng Hứa Trúc Linh.