Cố Thành Trung hơi nhếch môi, nụ cười kia kéo dài rất lâu cũng chưa tiêu tan.
Vợ chưa cưới bé bỏng của anh thật sự là quá đáng yêu mà.
Anh hưởng thụ sự phục vụ của cô, chậm rãi ăn uống.
Chỉ qua việc Cố Thành Trung ăn cơm thôi mà cô đã biết anh được giáo dục rất tốt, rất có tu dưỡng.
Cổ tay áo được vén lên, lộ ra một cái đồng hồ có giá trị.
Ngón tay thon dài xinh đẹp, da dẻ không phải nghiêng về màu trắng, mà là màu lúa mạch tráng kiện.
Nhìn anh cầm đôi đũa, dường như đôi đũa kia cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Anh cũng rất cẩn thận, vậy mà lại bóc vỏ tôm ra rồi đặt vào trong bát của cô.
"Em quá gầy rồi, cần phải ăn nhiều thêm một chút."
Hứa Trúc Linh gật đầu, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Mà hai người bên cạnh cũng thay đổi sự bàn tán.
"Dáng vẻ xấu như vậy mà còn có thể có người yêu, nhất định là bởi vì có nhiều tiền đi."
"Ôi trời, tôi cũng hy vọng bản thân có một người bạn trai vừa đối xử tốt với tôi, lại có nhiều tiền nữa! Xã hội này rất thực dụng, có tiền là Tiên là Phật đấy."
Hứa Trúc Linh nghe bọn họ nói như thế, trong lòng có chút không thoải mái.
Sở dĩ người đàn ông của cô có người yêu, là bởi vì Cố Thành Trung vô cùng xuất sắc đấy, có được hay không hả mấy con quỷ sân si kia?
Sau khi hai người ăn xong thì lên trên xe, Cố Thành Trung gõ gõ vào đầu của cô: "Sau này đừng có quan tâm tới lời của người khác, miệng là ở trên người của người ta, em không cần để ý nhiều như vậy đâu."
"Vậy cũng không được, bọn họ nói xấu anh, em nghe thấy rất không vui! Anh yên tâm đi, có em ở đây, em sẽ không để anh phải chịu uất ức đâu!"
"Với cái thân thể nhỏ bé này của em, mà còn muốn bảo vệ tôi?" Cố Thành Trung vui vẻ.
"Sao vậy? Con chim sẻ tuy nhỏ, nhưng mà nó lại có đủ các cơ quan nội tạng đấy, ok?"
Cô không cam lòng mà ưỡn thẳng ngực, nói đầy ngạo nghề và khí phách.
Cố Thành Trung có chút đăm chiêu nhìn lướt qua vạt áo trên ngực của cô, vừa cười vừa nói: "Đúng thật là rất nhỏ."
Trong nháy mắt, Hứa Trúc Linh hiểu ra, sau đó ảo não nói: "Anh đừng thấy bây giờ em "Nhở" như vậy, nhưng sau này em sẽ “Lớn" đấy, ok?"
"Yên tâm, sau này tôi cũng sẽ giúp em."
"Lưu manh!"
Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt liếc nhìn anh, nhưng mà không có một chút cáu kỉnh nào.
Hiện tại cô đã sớm chấp nhận Cố Thành Trung, cho dù anh không đứng đắn, cô cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Thời điểm về đến nhà, không ngờ ở trước cổng lại có một chiếc xe đang đậu ở đó.
Có một người đứng ngay cửa xe, tuổi tác khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cả người nhìn rất u ám, nhất là đôi mắt xếch nhọn kia, nhìn cực kỳ khiến người ta không thoải mái, giống như là một con rắn độc vậy.
Cố Thành Trung dừng xe lại, nói: "Anh cả đến rồi."
Anh cả...
À, là bố của Cố Trường An, Cổ Minh Đông.
Chẳng lẽ là vì không thoải mái về chuyện đã phát sinh trong nhà cũ vào lúc trước?
Không phải chuyện đó đã qua rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ là... Đợi đến bây giờ mới trả thù?
Cố Thành Trung mở cửa, nói: "Anh cả, sao muộn như vậy bây giờ anh mới nhớ đến người em trai là em vậy?"
"Anh Đông."
Dù sao cô cũng không phải là người nhà họ Cố, cho nên chỉ có thể gọi là anh Đông.
"Anh Đông, mời anh vào, em đi pha trà cho hai người."
Hứa Trúc Linh vội vàng đi pha một ấm hồng trà, Cố Thành Trung nhìn thấy dáng vẻ thận trọng và sợ hãi của cô, nên bảo cô lên lầu trước đợi anh.
Cô hiểu, trong lúc đàn ông bàn chuyện, phụ nữ không thích hợp ở lại.
Cô gật đầu lia lịa, xoay người rời đi.
Đợi đến khi cô đã rời khỏi rồi, Cố Minh Đông mới mở miệng: "Trước kia anh nhất quyết ra nước ngoài làm việc, cũng không biết Cố Trường An đã làm cái chuyện vô liêm sỉ kia. Buổi chiều nay lúc anh vừa mới quay về, đã tới bệnh viện một chuyến, nó đang hồi phục cũng tốt lắm."
"Cho nên, anh cả đưa mình tới cửa là để hỏi tội à?" .
“Chuyện cũng không đến mức như vậy, anh cũng đã nghiêm khắc dạy dỗ thằng khốn đó một trận rồi. Tuy rằng cô Linh vẫn chưa được gả qua, nhưng mà hai người các em cũng luôn chung sống cùng nhau. Gả qua cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là anh nghe nói ông cụ có ý định giao hai mươi phần trăm cổ phần cho em nắm giữ, anh còn nhớ rõ lúc trước em ba đã từng đồng ý, là cả đời này cũng sẽ không cạnh tranh quyền thừa kế Tập đoàn Bình Minh với anh cả. Không biết, những lời này bây giờ vẫn còn tính được hay không nhỉ?" Cố Minh Đông nói xong, ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn Cố Thành Trung