Đã đến thời khắc sống còn như vậy rồi mà anh vẫn còn thâm trạng để nói đùal “Cố Thành Trung, anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có thể đứng đắn một chút được không?”
“Yêu em là việc làm đứng đăn nhất của anh, hơn nữa phải đứng đắn cả đời này.”
Giọng anh trầm thấp chậm chạp, nhẹ nhàng phát ra từng chữ từng câu một.
Tuy giọng anh rất khẽ nhưng ai cũng không thể hoài nghi được trọng lượng trong đó.
Mỗi một chữ đều vô thanh vô tức đánh động vào tiếng lòng của cô.
Cô vô thức xiết chặt bàn tay nhỏ bé, trầm lặng một hồi, sau đó…
Cô ôm lấy cổ của anh, chủ động đưa đôi môi qua.
Nếu như anh đã không thể ôm lấy cô vậy thì cô sẽ mở đôi tay ra để ôm lấy anh. : Ôm thật chặt, hôn lấy đôi môi anhI Nụ hôn này rất dài rất lâu, không khí cũng trở nên ám muội mấy phần.
Hứa Trúc Linh vân luôn ở trước giường chăm sóc anh. Anh đau đến khó có thể đi vào giấc ngủ. Cô hiện tại hết cách rồi vì vậy đành tìm chuyện cười cho anh.
Cô biết Cố Thanh Trung rất lạnh lùng, nhưng không thể nghĩ rằng anh lại có thể lạnh lùng đến như vậy, rất khó để chọc cười.
Cô rơi vào tình cảnh vô cùng ngượng ngùng. Nhìn cả người anh đều là vết thương, bản thân cô rất buồn Nhưng khi đọc truyện cười vậy mà cô có thể cười đến gần chết.
Cô rất ngượng ngùng, vậy mà Cố Thành Trung lại không một biểu cảm, trịnh trọng nhìn cô. Trong ánh mắt như muốn hỏi cô có cái gì đáng cười lắm sao?
Cô cười cũng không được mà không cười cũng chả xong. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh trở nên vặn vẹo co quắp.
Cô quyết định từ bỏ, đi tìm kiếm †ruyện phương Tây nhưng anh cũng chẳng có chút hứng thú nào. Cho đến khi… Cô đọc đến Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa thì anh mới có chút hứng thú.
Có lúc cô đọc sai chữ, anh còn không nể gì mà uốn nắn ocô, tiện thể phổ cập kiến thức lịch sử cho cô.
Cô trong phút chốc liền cảm thấy nhức đầu, đã ra khỏi cửa trường rồi tại sao lại còn có một thầy giáo ở đây?
“Em biết không, trẻ không xem Thủy Hử, già không xem Tam Quốc. Bởi vì trong Thủy Hử có tình tiết bạo lực không phù hợp với sự phát triển của thiếu niên. Mà trong Tam Quốc lại có quá nhiều mưu kế, người già rồi vốn dĩ rất khôn khéo, đã nhìn thấu cả một đời lại còn học những mưu kế này thì sẽ thành tinh mất.”
“Còn em thì nằm ở giữa khoảng này.
Em hơn ba mươi tuổi thì đã biến thành tỉnh rồi hơn nữa còn rất bạo lực. Hai quyển này em đều không cần xem.”
“Có phải là em gặp phải những từ rất hiếm gặp phải không?”
Cố Thành Trung tàn nhẫn phá vỡ sự thao thao bất tuyệt của cô.
Trong nháy mắt cô cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, khuôn mặt vô cùng ngượng ngùng.
“Bỏ đi, không đọc sách nữa, xem phim thôi.”
“Không xem trinh thám lý luận, cũng không xem các loại thế lực tài chính kia, anh cùng em xem phin Hàn Quốc đi.”
Sợ anh đưa ra yêu cầu, cô nhanh chóng nói trước.
“Ừ, xem phim Hàn Quốc.”
Tinh thần Cố Thành Trung vốn rất phấn chấn, xem xong một bộ liền có thể thành công đi vào giấc ngủ, không đếm xỉa gì đến sự đau đớn trên cơ thể.