Cậu ấy không dám yêu cầu xa vời với cô, chỉ cần có thể tình cờ nhìn thấy, biết được cô sống mạnh khỏe là được rồi.
Cậu ấy không muốn tranh đoạt với người khác, chỉ muốn sống sót thật tốt.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy biết Hứa Trúc Linh sẽ không ghét bỏ mình, thế nhưng cậu ấy lại không khống chế nổi mình.
Cậu ấy… Chán ghét mà vứt bỏ mình, lựa chọn từ bỏ bản thân, vứt bỏ mình xuống địa ngục sâu thẳm.
Mỗi lần cậu ấy nhìn thấy cô, đều vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Nếu như đã không thể trở về được, thế thì dứt khoát… Tính toán thù mới và hận cũ một thể đi.
Những kẻ hãm hại cậu ấy đi đến bước đường này đều sẽ phải chết không yên lành.
Cô chán ghét vứt bỏ mình cũng được, ghét cay ghét đắng mình cũng được, cậu ấy chỉ muốn điên cuồng một lần, vì chính mình mà báo thù.
Sở dĩ trước kia cậu ấy còn sống, là bởi vì trong lòng cậu ấy có tình cảm riêng, còn có chờ mong.
Chờ mong chính là Hứa Trúc Linh, nhưng hôm nay đã hoàn toàn vỡ vụn…
Vậy thì cậu ấy dứt khoát lôi kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục đi!
Về phần.Josh, bây giờ cậu ấy mới biết đó là con gái, căn bản không phải anh trai của mình.
Anh trai của cậu ấy đã sớm chết trong tay của Lance, mà thời điểm đứa trẻ mồ côi kia thay thế thân phận của.Josh, đã định sẵn cả đời này của cô ta đều là bi thảm.
Trước kia cậu ấy vẫn luôn không rõ, đều là anh em, đều là con trai, vì sao mẹ lại khăng khăng bảo mình tàn phế để tranh đoạt quyền thừa kế.
Vì sao mỗi lần mình phạm sai lầm, mẹ đều sẽ phạt đòn anh hai, trách cứ anh ấy không chăm sóc mình thật tốt.
Hóa ra là bởi vì chuyện này.
Josh biết rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhưng lại cam tâm chịu đựng, chỉ vì thời điểm cô ta gặp nguy hiểm, mẹ đã cứu cô ta một mạng, mà một mạng này phải dùng cả đời sau để trả lại.
Thật ra, một khi bước chân vào Kettering, sống chết đã sớm không phải do mình quyết định.
Cậu ấy đau khổ nhắm mắt lại, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trêu tức đùa cợt.
“Sao thế? Cậu Diên lại nhớ về quá khứ sao?”
Diên nghe thấy âm thanh này, đôi mắt xanh lam mở ra, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Phó Minh Tước đã sớm rời đi, bây giờ đã trở về.
“Chậc chậc chậc, kỹ năng che giấu của cậu tư thật đúng là thâm hậu, lúc trước không tranh không đoạt, nhưng cũng âm thầm nuôi dưỡng thế lực của mình, thậm chí tránh được tai mắt của phu nhân và Lance, thật là khiến cho người ta bội phục. Tôi vẫn luôn tò mò người mà nhà họ Phó trung thành là ai, gần đây mới biết được hóa ra lại là cậu tư đó!”
“Biết thì tốt, đừng quên trên người anh có lệnh tử, chỉ có tôi mới có thể cứu anh”
“Anh cứ như vậy chắc chắn tôi không chơi được rồi?”
Phó Minh Tước híp mắt mắt nói, hơi có vẻ không vui.
Anh ta không thích bị bất kỳ kẻ nào phỏng đoán tâm tư, nhất là Diên thần bí khó lường bây giờ.
Lòng dạ sâu đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
“Anh cũng muốn đánh cược nhàm chán như thế này với tôi sao?”
“Được rồi, trở lại chuyện chính, vì sao lại giết tôi? Đám người cậu phái tới thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết đấy!” .
“Tôi không thích bất kỳ quân cờ nào mà không thể điều khiển được, chỉ đơn giản như vậy thôi. Nếu như anh không muốn làm việc cho tôi, tất nhiên là tôi phải giết cho thống khoái. Nhớ lấy, mạng của anh là do tôi cho, từ nay về sau người mà anh trung thành cũng chỉ có thể là tôi thôi!”
Lúc này Diên dùng giọng điệu ra lệnh.