Chiếc xe máy đồ xuống đất, toàn bộ số chứng coi như vỡ hết rồi. "Thật là "
Ông chủ trung niên nhìn thấy trứng vỡ đầy đất, không khỏi vò đầu bứt tóc, tỏ ra cực kỳ sốt ruột, sau đó bắt đầu chửi bởi. "Không thấy có xe tới sao? Xe lăn to như vậy mà vẫn ở giữa đường, cái này không phải là cố ý cản đường sao?"
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, cô rất tức giận.
Chỗ nhiều người qua lại, lái xe đã phải chú ý để không đụng trúng người đi đường, chứ đừng nói là người ngồi xe lăn bất tiện "Chủ, chủ nói chuyện có lương tâm tỷ được không? Mắt của chủ không nhìn rõ sao? Người to như vậy mà không nhìn thấy à? Chúng tôi đang đứng giữa đường hả?" "Con bé này bị làm sao vậy? Nói cô một câu mà cô cãi lại hai câu à? Đúng là không có giáo dục, không biết lễ phép gì cả. Nhìn xem, trứng của tôi hỏng hết rồi, cô phải đến tiền cho tôi!"
Ông chủ sốt ruột nói.
Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trẻ nói: "Người này sao lại như vậy chứ?" "Ngày nào cũng chạy xe máy đâm thẳng vào chỗ đông người như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, may mà chưa đâm trúng người." "Bắt nạt người tàn tật, chuyện như thế mà ông ta cũng dám làm!"
Dù ai cũng cảm thấy bất bình và tức giận nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ.
Mấy người đến mua rau đều là mấy bà thím trung niên, ngại ông chủ này cao lớn. Hơn nữa ông chú này thường xuyên đến đây, mỗi lần ông ta đến đều hắn học, không ai muốn vì người lạ mà đắc tội với ông ta.
Có người tốt bụng khuyên Hứa Trúc Linh nên rời đi càng sớm càng tốt, đừng so đo với ông ta.
Nghe vậy, ông chủ kia tức giận trợn mắt, người kia lập tức sợ hãi im lặng.
Ông ta nắm lấy cánh tay Hứa Trúc Linh, nói: "Đến tiền, nếu không đến thì đừng hòng đi dầu cắt
Sức lực của ông ta lớn đến mức khiến tay cô đầu nhỏi, không khỏi cau mày lộ vẻ đau khổ.
Cổ Thành Trung nhìn theo, nhíu chặt máy, tiến lên trước bắt lấy cổ tay người đàn ông.
Sức của anh rất mạnh, nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông lực lưỡng khiến ông ta kêu lên đau đớn rồi buông tay ra. "Người tàn tật này bị làm sao vậy? Đừng tưởng ngồi xe lăn thì tôi không dám làm gì cậu? Cậu buông ra, nếu không ông đây sẽ đánh cậu!"
Hứa Trúc Linh không nói gì, dứt khoát gọi 113.
Nhìn thấy như vậy, người đàn ông lực lưỡng trực tiếp giật lấy điện thoại di động của cô. "Hù dọa tôi? Gọi cảnh sát tới? Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?" "Ông trả lại cho tôi! Nếu không... hoặc là đừng trách tôi vô lễ!"
Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô che chắn phía trước Cổ Thành Trung vì sợ rằng người chủ trung niên sẽ làm tổn thương anh. "Trả cô cũng được, đến tiến, đến rồ trưng cho tôi, chuyện này coi như giải quyết xong!" "Không đến, tôi không làm gì sai cả “Con nhái này đúng là cứng miệng, con nhà nào Xem hôm nay tôi dạy dỗ lại cô như thế nào.
Nói xong liền xắn tay áo rồi bước lên phía trước.
Nhưng chưa đi được hai bước, một giọng nói nhân nhạt vang lên bên tai: “Ông động vào cô ấy thử xem."
Những lời này... lạnh lùng như thể phát ra từ trong khối băng, khiến trái tim người ta run lên, sống lưng lạnh ngắt.
Lúc này ông chủ mới nhìn tới Cổ Thành Trung đang ngồi trên xe lăn, anh cũng đang nhìn ông ta.
Đôi mắt phượng sâu thẳm lặng yên, bên trong có tia sáng kỳ dị, mang theo sự khát máu. Trong lòng ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi...
Chết tiệt
Làm thế nào mà đôi mắt của người trẻ tuổi có thể trông đáng sợ đến vậy?
Ông ta cảm thấy kỳ lạ, sự kiêu ngạo cũng đã giảm đi rất nhiều.
Ông ta ném điện thoại vào lòng Cổ Thành Trung “Mẹ nó, hôm nay thật xúi quẩy, coi như tôi xui xẻo! Sau này hai người có gặp tôi thì tốt nhất là nên đi đường vòng, nếu không tôi nhất định sẽ không nên mặt hai người đầu."
Nói xong, ông ta nhắc chiếc xe máy lên rồi lạng lách bỏ đi.
Cổ Thành Trung giúp cô cất điện thoại di động đi, thấy cô yên lặng, anh nghĩ rằng cô còn đang suy nghĩ lung tung. "Nếu em cảm thấy không vui, anh sẽ bảo Khương Anh Tùng giải quyết, sau này em sẽ không gặp lại loại người này nữa." "Cổ Thành Trung... có phải anh nghĩ rằng em rất vô dụng không? Rõ ràng là đến lúc cần bảo vệ anh, nhưng... đối mặt với một kẻ quấy rối như vậy, em không biết phải làm gì..."
Đây là điều khiến cô buồn, một lần nữa cảm nhận được sự vô dụng, sự bất lực của bản thân.
Cổ Thành Trung nghe xong, trong lòng mềm nhũn, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng cười: "Nếu em trở nên mạnh mẽ hơn thì còn cần anh làm gì? không phải anh sẽ làm nền cho em sao?" "Nhưng... bây giờ anh..."
Luôn phải biết cân nhắc nặng nhẹ, trước đây thì không sao nhưng bây giờ anh đã trở thành như thế này rồi, tất nhiên là cô phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo về anh. "Chỉ cần anh còn sống, còn chút hơi tàn cũng nên là anh bảo vệ em."
Anh nói từng chữ một, nhấn mạnh từng từ một giống như tiếng chuông lúc hoàng hôn đập thẳng vào tim.
Giọng điệu của anh kiên quyết đến mức không cho cô một cơ hội nào để phản bác.
Cô gục đầu xuống, đôi tay nhỏ nhắn nhéo chặt vật "Không cần mua rau nữa sao? Anh còn muốn ăn áo. món cá hấp em làm." "Em đi mua"
Lúc này cô mới vui lên.
Cô đẩy Cổ Thành Trung đi mua rau, mọi người đều rất tốt với cô, khuyên cô đừng để bụng chuyện lúc näy.
Người kia thường xuyên hoành hành ngang ngược trong chợ rau. Cảnh sát cũng đã đến cảnh cáo nhiều lần, thậm chí từng bắt giam ông ta, nhưng vì không gây ra chuyện gì lớn nên không thể cấu thành tới Vì số lần xảy ra chuyện như vậy rất nhiều nên mọi người cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, ai này đều chủ động không xen vào. “Có về sau này nên đi siêu thị thì tốt hơn, ít nhất là siêu thị có bảo vệ, như vậy thì mấy việc phiền phức sẽ được kiểm soát" "Em muốn đi chỗ nào cũng được, anh đều nghe theo em."
Anh phụ hoạ theo, làm ra vẻ "vợ hát chồng khen hay".
Cô bất lực nhìn anh một cái, trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Sau khi mua rau về, Hứa Trúc Linh vào bếp làm cơm, Cổ Thành Trung trở về phòng ngủ với sự giúp đỡ của chủ An.
Anh không nói sự thật cho Hứa Trúc Linh biết cột sống của mình thực sự đã bị thương, nhưng nửa người dưới không bị bại liệt.
Nhưng cũng có thể để lại biến chứng suốt đời. Anh sợ rằng nếu mình cho cô hy vọng, đến một lúc nào đó có thể sẽ lại khiến cho cô tuyệt vọng.
Được sự hỗ trợ của chủ An, anh chăm chỉ tập vật lý trị liệu, Đôi chân của anh không còn chút sức lực nào nên hầu như anh phải dùng tay chống mới có thể khó khăn buoc di.
Đi bộ trước đây là một huyện cực kỳ đơn giản, nhưng bây giờ nó đã trở nên rất khó khăn.
Mỗi bước đi của anh đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Không lâu sau anh đã thở hổn hển và đổ đầy mổ hội, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Chú An không chịu được nữa: "Thưa cậu, chậm lại một chút, chuyện này không thể vội vàng được." "Tôi cần phải đứng lên như trước, không thể khiến cô ấy vì tôi mà cảm thấy lo lắng thêm nữa. Tôi thậm chí còn không thể khiến cô ấy cảm thấy an toàn, sau này làm sao có thể làm chồng của cô ấy được. "Nếu cô Linh biết chuyện, cô ấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng vì cậu, hãy từ từ thôi... "Như vậy đối với tôi quả lâu quá chậm, tôi có thể chịu đựng được, tiếp tục đi."
Anh hờ hững nói.
Chú An không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục giúp anh tập luyện phục hồi chức năng
Đến giờ ăn trưa, Hữa Trúc Linh lên lầu gọi anh xuống ăn cơm.
Nhìn thấy cả người anh mồ hôi đầm đìa, cô không khỏi nghi ngờ: "Anh nóng làm sao? Sao cà người để đầy mồ hôi như vậy?" "Hơi nóng. Có thể là tại mặc nhiều quần áo quá, đi xuống ăn cơm thôi" "Ăn cơm xong em tắm giúp anh." "Cái này..." Cổ Thành Trung hơi ngần người.