“Không bao giờ tách ra nữa”
Mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức thật chặt.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh lại cùng anh đến bệnh viện tâm thần lần nữa.
Bệnh viện to lớn vô cùng, nơi nào cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, nhưng mà cũng trống trải đến đáng sợ, chỉ có một bệnh nhân.
Lần nữa gặp lại thì nhìn thấy bà ấy đang ngồi dại ra nhìn cánh đồng hoa hồng trước mặt.
Trong mắt bà ấy hoàn toàn không có tiêu điểm, cũng không biết là bà ấy đang nhìn cái gì.
Tạ Quế Anh ngồi bên cạnh đang xoa bóp cơ thể của bà ấy để tránh trường hợp bà ấy ngồi lâu sẽ tổn thương cơ, khớp.
Cố Thành Trung đứng trước mặt bà ấy và gọi bà ấy một tiếng “mẹ”, nhưng mà bà ấy hoàn toàn không hề lay động, thậm chí không nâng mí mắt của mình.
Trên xe lăn, ánh mắt Trái tim anh đang đau đớn dữ dội, nhưng mà khuôn mặt anh không có bất kỳ dấu hiệu nào của nó.
Đúng lúc này, Phó Minh Nam cử người đến gặp anh.
Anh nhìn bà ấy thật sâu, rồi quay lưng bỏ đi.
Phó Minh Nam chỉ muốn gặp một mình anh cho nên Hứa Trúc Linh không thể đi theo, cô ở lại chăm sóc mẹ của anh.
Tạ Quế Anh chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà cả hai đều là con gái nên họ đã sớm bắt chuyện.
“Cô là người chăm sóc cho bà ấy suốt những năm qua sao?”
“Trước kia là mẹ của tôi, tôi là người mồ côi cha nên một thân một mình theo mẹ lớn lên ở bệnh viện này. Sau này, ông Nam mua lại bệnh viện rồi để mẹ tôi chăm sóc bà chủ, nên tôi cũng ở lại. Sau khi mẹ tôi mất vì bệnh hiểm nghèo mà bà chủ cũng không quen với sự chăm só của người khác vì vậy tôi đã thay thế vị trí của mẹ mà chăm sóc bà “Đôi khi bà chủ tỉnh táo và vẫn có thể giao tiếp với tôi như bình thường. Sau khi mẹ tôi đi thì bà ấy như một người thân khác của tôi vậy.
Chỉ là hai năm trở lại đây thì bệnh tình ngày càng trầm trọng, bà ấy không hề tỉnh táo lần nào nữa”
“Vậy thì cô ở lại đây một mình không thấy cô đơn sao?”
“Đã thành thói quen rồi nên cũng không cảm thấy cô đơn nữa. Cuộc sống của tôi thật đơn điệu và nhạt nhòa, tôi một tất cũng không rời mà bảo vệ bà chủ nên cũng không có gì để nói. Hãy kể cho tôi nghe về cô đi, bà Cố”
“Tôi? Cô muốn biết điều gì về tôi?”
“Tôi ở đây nhiều năm rồi, niềm vui duy nhất của tôi chính là xem tivi.
Tôi thấy rất nhiều tin tức của vợ chồng cô, trai tài gái sắc, chính là trời đất tác thành một đôi. Cô và anh Trung tình cảm như vậy thực sự khiến người ta ngưỡng mộ mà, còn tôi thì không thể thoát ra khỏi cái lông này, tôi cũng không biết bến đỗ của mình đang ở nơi đâu nữa”
Đôi mắt của Tạ Quế Anh mờ mịt, trên khuôn mặt không giấu được vẻ mất mát.
Ngay sau khi cô ta nói xong thì bà chủ vậy mà lại nói chuyện.
Bà chủ năm chặt tay cô ta, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ thu xếp chuyện hôn sự cho cô, tôi sẽ tìm người đàn ông tốt nhất cho cô!”
“Bà chủ?”
Tạ Quế Anh ngạc nhiên nhìn bà ấy.
“Cô là ai…”
Bà chủ đưa mắt nhìn Hứa Trúc Linh, ánh mắt đầy cảnh giác: “Cô định hại tôi sao? Cô cút đi…”
Bà chủ đột nhiên kích động rồi đẩy mạnh Hứa Trúc Linh một cái.
Cô mất cảnh giác và bị đẩy mạnh xuống đất khiến mông cô đau nhói.
“Cút đi, tôi sẽ không gả, cút đi..” Bà ấy nhặt hòn đá dưới đất lên rồi ném về phía Hứa Trúc Linh…
“Kẻ xấu, đánh chết kẻ xấu!”