Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì gật gật đầu.
Cô có thể cảm giác được, Ôn Mạc Ngôn thật sự rất yêu rất yêu Minh Châu.
Chờ sau khi anh ta đi ra ngoài, cô lập tức gọi điện thoại cho Bạch Minh Châu.
Giọng nói bên kia yếu ớt mỏng manh, còn có chút mơ hồ, có vẻ như vừa mới tỉnh dậy.
Ở Đà Nẵng bên đó cũng tầm chạng vạng tối rồi mà vẫn còn đang ngủ? “Cậu ngủ trưa đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?”
“Tối hôm qua tớ uống rượu, nhức đầu nên ngủ cả ngày, sao vậy?”
“Cậu đã cãi nhau với Ôn Mạc Ngôn sao? Anh ấy nói gần đây thái độ của cậu đối với anh ấy hơi lạnh nhạt, anh ấy rất quan tâm đến cậu”
“Cái gọi là quan tâm của anh ấy có nghĩa là gọi diện mỗi ngày sao? Dù sao yêu xa có nghĩa là yêu đương với cái điện thoại di động, cái gì cũng không thể chạm vào, bào anh ấy không cần quan tâm đến tớ, một minh to rat on.”
“Minh Châu… Cậu bị sao vậy? Giọng điệu nói chuyện của câu cứ là lạ “
“Trúc Linh, chẳng qua… tớ chỉ cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ xa cách, tớ không thể chịu đựng được nữa. Hơn nữa, trong lòng tớ hình như vẫn còn Nguyên Doanh, căn bản tớ không thể nào quên được anh ấy.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì trợn mắt há hốc mồm, cô không thể tin được lời này lại là từ trong miệng cô ấy nói ra được.
“Vậy trước đây cậu và Ôn Mạc Ngôn là cái gì của nhau?”
“Cậu chưa bao giờ nghe qua câu này sao? Cách tốt nhất để quên đi người trước kia chính là nhanh chúng phát triển một mối quan hệ mới, đối với tớ mà nói, Ôn Mạc Ngôn chỉ là chữa thương mà thôi. Đúng rồi, gần đây tớ phải đi London một chuyến, nếu có thời gian thì gặp mặt nói chuyện, tớ cần cậu giúp tớ một số việc ”
Nói xong, cô ấy vội vàng cúp điện thoại,
Hữa Trúc Linh lại gọi điện, nhưng điện thoại đã tắt.
Lời kia của Minh Châu là có ý gì? Không thể chịu được một mối quan hệ yêu xa, và yêu đương với ôn Mạc Ngôn chỉ là chữa thương?
Ôn Mạc Ngôn thì kiên trì, còn cô ấy chẳng lẽ muốn từ bỏ sao?
Trong nội tâm cô có chút dự cảm không tốt, luôn lo lắng chuyện sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, cô nhận được một tin nhắn từ Bạch Minh Châu, nói rằng cô ấy đã lên máy bay, ước tính ba tiếng nữa là có thể đến London.
“Cậu chỉ cần đến gặp tớ là được rồi, không cần phải nói với Ôn Mạc Ngôn rằng tớ đang ở đây, tớ sẽ không ở lại London quá lâu đầu, còn phải đi những nơi khác nữa.”
Cô gọi điện thoại tới muốn hỏi tại sao lại không nói cho Ôn Mạc Ngôn biết, nhưng cô ấy đã tắt máy.
Ba tiếng sau, cô xuất hiện ở sân bay rồi nhìn thấy Bạch Minh Châu.
Cô ấy đeo kính râm, mặt lộ vẻ mệt mỏi, có vẻ như gần đây ngủ không ngon giấc.
Cô ấy nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì đặt đồ đạc xuống: “Tớ vào phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, gần đây hình như chơi hơi quá rồi
Ngay lập tức, cô ấy bước vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm, đến lúc này mới phát hiện sắc mặt mình đã hơi tái nhợt, “Tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện đi, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
Sau đó, cả hai tìm đến một quán cà phê.
“Minh Châu, rốt cuộc cậu muốn nói với tớ điều gi?”
“Cậu có thể giúp tớ nói chia tay với Ôn Mạc Ngôn được không? Tớ không chịu nổi tính tình của anh ấy, ở trước mặt mà nói thì nhất định phải lắng nhà lắng nhắng với tớ thật lâu, một người đàn ông lớn rồi mà không có chút dứt khoát nào.”
“Tại sao lại chia tay, các cậu không phải rất tốt hay sao?”
“Biểu hiện bên ngoài mà thôi, mây ngày hôm nay tớ chơi rất vui vẻ, một mình cũng có thể tự lo cho bản thân được, nhưng anh ấy lại thường xuyên gọi điện làm phiền tớ, thật sự là tớ chịu đựng hết nổi rồi. Nếu không phải là yêu xa thì còn dễ nói, nhưng hết lần này đến lần khác, đã cách xa như vậy qua lại không tiên, lần này tớ ở đây là muốn đi đến một nước nhỏ bên cạnh mà trong nước không có chuyến bay, chỉ có thể đến đây dễ đi máy bay”.
“Cho dù là ở bên cạnh Ôn Mạc Ngôn, tớ cũng không thể nào hoàn toàn quân được Nguyên Doanh, vì vậy tớ quyết định sẽ không tùy tiện yêu đương nữa, tớ muốn đi ra ngoài du lịch, tớ cũng vừa nộp đơn từ chức rồi.”
“Rất có thể… sau khi trở về tớ sẽ không đi Đà Nẵng nữa, chỉ ở Điện Biên thôi. Nếu như có duyên thì chúng ta vẫn là chị em tốt, nếu như không có duyên thì có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
Bạch Minh Châu nói một hơi, sau đó uống một ngụm cà phê.
Khi nuốt xuống cảm thấy rất đẳng chất.
Rõ ràng là cô ấy đã cho tất cả đường và sữa vào, nhưng nó vẫn rất đẳng.
Thấy cái lý của Hứa Trúc Linh không nhúc nhích, cô ấy nói: “Nếu cậu không uống cà phê thì đưa nguyên liệu cho tớ đi.”
Cà phê đăng…
Thật khó nuốt.
Cô ấy vừa mới đưa tay ra, nhưng lại bị Hứa Trực Linh giữ chặt lại: “Cậu đang đùa tớ à? Trò đùa này không vui chút nào đầu, mong cầu hãy thu lại đi Hứa Trúc Linh ngồi thắng người, từng chữ một nơi ra đều rất to và mạnh mẽ.
Đôi mắt mây sáng ngời rạng rỡ kia nhìn Bạch Minh Châu không chớp mắt, vẫn cố chấp như vậy.
Cô muốn xem một chút dấu vết để lại, muốn thấy được một chút không tình nguyện của cô ấy.
Nhưng Bạch Minh Châu lại mìm cười, mim cười một cách vô tâm.
Thậm chí là hất tay cô ra.
“Trúc Linh, anh ấy và tớ vẫn chưa kết hôn, chỉ là một cặp đôi yêu nhau bình thường mà thôi, không thích hợp thì chia tay, có gì cần giải thích hay sao?”
“Giải thích chứ, cậu đang đùa giỡn tình cảm của người khác, cho dù cậu là bạn thân của tớ thì tớ cũng không thể bao che cho câu được, cậu đối xử với anh ấy như vậy, thật sự không công bằng.”
“Chuyện tình cảm vốn dĩ không hề công bằng, một người sẵn sàng đấu tranh còn người kia lại sẵn sàng chịu đựng, sao vậy? Tớ ghét nhất việc câu lên mặt giáo dục người khác, Hứa Trúc Linh, sau này cậu đừng có mà như vậy với tớ nữa!”
Cô ấy hơi tức giận, giọng điệu cũng trở nên hung hãng. Cô ấy chưa bao giờ có thể dựng cấu trừng mắt như thế này, giống như một con mèo bị giảm vào đuôi, toàn thân xù lông.
“Minh Châu… tớ sẽ không giúp cậu nói chia tay đâu, tớ không làm được.”
“Vậy quên đi, tớ sẽ tự mình nói, nếu như có thể làm bạn thì cứ tiếp tục làm bạn đi, nếu như cậu không thích nhìn hành động của tớ, vậy thì cậu đừng nhìn nữa, tâm trạng của cậu không tốt, vì Ôn Mạc Ngôn mà bệnh vực kẻ yếu, vậy thì tâm trạng của tớ cũng không tốt đâu!”
Bạch Minh Châu đập bàn đứng dậy, xách theo hành lý rồi muốn rời khỏi đây.
Nhưng không ngờ vừa quay người lại nhìn thấy hai người ngồi bàn bên cạnh.
Hai người Ôn Thanh Hoàn và Ôn Mạc Ngôn.
Trong nháy mắt sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hứa Trúc Linh cũng đề ý tới bọn họ.
“Hai người… hai người đến đây từ lúc nào?”
Ôn Mạc Ngôn đứng dậy, nói: “Chị Thanh Hoàn nói sẽ cho anh một điều bất ngờ, còn nói em ở đây, để cho anh đến sân bay đón, Bạch Minh Châu, đây chính là bất ngờ mà em dành cho anh sao?”
“Ôn Thanh Hoàn, chị điều tra tung tích của em sao?”
Bạch Minh Châu tức giận nhíu mày, chỉ vào cái mũi của Ôn Thanh Hoàng “Em không cần quan tâm đến người khác, không phải em có lời muốn nói với anh sao?”
Ôn Mạc Ngôn ở trước mặt cô ấy, từng bước một tới gần.
Cô ấy đụng phải va li hành lý, cơ thể có chút lào dào.
Khi ánh mắt giao nhau, cô ấy nhìn thấy sự đau đớn sâu sắc trong mắt anh ta.
Đập vào mặt, như một làn sóng, ép cô ấy gần như không thở được.
Trái tim cô ấy bỗng nhiên lỡ nhịp, suýt chút nữa thì quên mất cách thở như thế nào.
Cô ấy gắt gao nghiên răng, bàn tay nhỏ bé năm chặt vào tay cầm va li hành lý.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, đau đến thấu tim.
Cô ấy lấy hết can đảm để giao ánh mắt anh ta nói ra từng chữ một: “Ôn Mạc Ngôn, em nói thẳng với anh nhé, em thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, khi em dọn dẹp phòng của Nguyễn Doanh ở nhà chủ, em đã nhìn thấy rất nhiều những đồ vật trước đây của bạn em, em chứt phát hiện ra tất cả mọi thứ em đã làm đều là vô ich.”
“Em vẫn yêu anh ấy, cho dù anh ấy không yêu em, nhưng điều này không thể ngăn cản việc em yêu anh ấy! Còn anh chỉ là vật thí nghiệm mà em lấy ra để quên đi Nguyên Doanh mà thôi, nếu thí nghiệm đã thất bại… vậy thì anh cũng trở nên vô dụng, không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa!”
Vật thí nghiệm…
Vô dụng…
Trong lòng cô ấy vẫn yêu một người khác…
Khoảng thời gian này, anh ta giống như muốn phát điện, đối phó với khủng hoảng gia đình, nhưng anh ta vẫn chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ tình cảm của bạn họ.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì, vậy mà Bạch Minh Châu lại chạy tới nói với mình rằng cô ấy từ bỏ trước.
“Em có yêu anh không?” Ôn Mạc Ngôn nói từng chứ một, năm chữ ngắn ngủi như gần hết ra khỏi hai hàm răng