Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khắc phục, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, làm ướt hết hai má của cô.
Nhìn thấy thế, trái tim anh ta cảm thấy như bị ai nắm lấy, cảm thấy khó có thể chịu đựng được nữa.
Xem ra tới đây lần này đúng là một lựa chọn sai lâm, anh ta tự cảm thấy mình đã quá bốc đồng.
Anh ta cũng không còn là một chàng trai trẻ, bao nhiêu năm sống đời sống tăm tối đã dạy cho anh ta biết làm sao để che giấu cảm xúc, làm sao để che giấu bản thân mình.
Hiện giờ anh ta cần gì phải so đo với một cô gái.
“Cô đừng tìm tôi nữa, tôi không phải là người cô có thể dây vào được đâu.
Nếu cô không muốn chết thì tránh xa Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh ra một chút.”
Nói xong, Hắc Ảnh quay người rời đi.
– Không ngờ Châu Vũ giống như bị điên, cô xông tới giữ chặt lấy cổ của Hắc Ảnh và cắn thật mạnh.
“Cô điên rồi.”
Lần này, anh ta thật sự dùng lực để đẩy mạnh Châu Vũ.
Cô ngã phịch xuống đất, vô cùng đau đớn. Trên cổ Hứa Thành Trung để lại một vết răng, thậm chí còn có máu chảy ra từ đó, thấm ướt hết áo của anh †a.
. Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh đầy quật cường: “Là tôi có lỗi với chị Trúc Linh, là tôi làm liên lụy đến chị ấy. Mọi chuyện đã như thế, vậy tôi chỉ còn cách đền mạng cho chị ấy.”
Nói rồi, Châu Vũ nhặt bó hoa khô dưới đất lên, vo thành một nhắm rồi nhét hết vào trong miệng.
Những cành hoa dài đâm vào cổ họng cô rất đau. Cô ho vật vã nhưng vẫn cố chấp muốn nuốt chúng vào trong.
Đến cuối cùng, khóe miệng bị xé rách, máu tươi túa từ đó ra.
“Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Trong mắt của cô, chết đơn giản như vậy sao?
Cô có biết có vô số người, sống không bằng chết, sống một cuộc đời rất đau khổ không?”
“Tôi không điên! Nếu như chị Trúc Linh xảy ra chuyện gì, cả cuộc đời còn lại tôi sẽ sống trong hối hận. Vậy thì chỉ bằng tôi chết quách đi cho rồi. Tôi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết. Nếu anh là hung thủ thì tôi chính là người đã tiếp tay cho anh.
Tôi làm vậy có khác gì kẻ sát nhân?
ˆ“Tôi chính là hung thủ giết người, con mẹ nó tôi chính là đồng phạm. Tội ác của tôi chồng chất, tôi chết rồi cũng không rửa được sạch tội.”
Cô gào khóc đến khản cả giọng, cô cố gắng đẩy Hắc Ảnh ra và lại tiếp tục nuốt chỗ hoa vào.
“Khu khụ…”
Cô ho đến bật khóc nhưng vẫn không dừng lại.
Một bó hoa khô to như vậy mà bị cô vò nát để nhét vào miệng.
Gô nuốt xuống, ho ra nhưng lại tiếp tục nhét vào miệng. Hắc Ảnh ngăn cản cô thế nào cũng không được.
Tính Châu Vũ cố chấp đến đáng sợ, dám yêu dám hận, là người vô cùng thẳng thắn.
Cô hoàn toàn không hiểu sinh mạng đáng quý như thế nào, có biết bao người hy vọng sống tiếp mà cô lại tùy tiện đi tìm cái chết như vậy.
Hắc Ảnh vội vàng đỡ cô dậy, hai mắt anh ta âm u, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng SỢ.
“Cô đúng là điên rồi, còn trẻ như vậy mà không biết trời cao đất dày là gì sao?”
“Tôi… tôi chỉ biết… tôi không muốn làm hại bất kỳ ai. Tôi chết rồi thì anh sẽ không lợi dụng được tôi nữa. Tôi đi trước chị Trúc Linh một bước, vậy thì | sau này tôi cũng không phải sống trong dăn vặt nữa.”