“Đương nhiên rồi, anh ấy là anh trai của em. Bố cũng không yêu thương anh ấy, anh ấy nói những người không được yêu thương giống nhau thì nên ôm nhau để giữ ấm cho nhau, cũng giống như con nhím, đưa bụng dán vào người khác. Anh nói chúng ta đều là nhím, đều có gai nhọn nhưng mà nhất định phải để cái bụng mềm mại cho người thân.
Nhưng mà em tìm rất lâu cũng không thấy gai nhọn trên người, có điều là cái bụng của em đúng là rất mềm, chị sờ thử đi”
“Anh ta làm người tồi tệ nhưng mà làm một người anh trai cũng không tồi. Vậy thì lúc trước làm thế nào mà em đến được đây? Đó có phải là do trò quỷ của Phó Minh Tước không?”
Cô chợt nghĩ đến chuyện này.
Ánh mắt của Phó Thanh Viên xoay tròn, giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu, lúc này lương tâm cắn rứt.
Ai da, nhưng mà cậu ta đã hứa sẽ giữ bí mật cho anh trai mình!
“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không thể nói Phó Thanh Viên bịt chặt miệng nói: “Em đã hứa với anh trai là em sế không thể nói, em phải giữ bí mật, như vậy thì mới là cậu bé ngoan!”
“Nếu em không nói với chị thì chị sẽ không chơi với em nữa!”
Cô vòng tay qua ngực và giả vờ tức giận quay đầu đi, điều này khiến cậu ta sợ hãi.
Phó Thanh Viên do dự hồi lâu, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng ấp úng nói: “Em… em nói, anh trai bảo em đến bảo vệ chị!”
“Bảo vệ chị?”
Cô sững sờ, tâm trí của Phó Thanh Viên không phát triển hoàn toàn, ai bảo vệ ai còn chưa chắc, vậy mà còn để cậu ta bảo vệ mình?
“Em ở trong căn phòng nhỏ màu đen mỗi ngày, anh trai em cho em ra ngoài và nói rằng có một nơi sẽ thu nhận em. Ở đó em có thể nhìn thấy ánh mặt trời, em có thể chơi với mọi người, và sẽ có người đối xử tốt với em. Anh ấy bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời, mọi người muốn em làm gì thì em phải làm cái đó, không được giấu giấu diếm diếm”
“Em biết về những con số đó, chỉ có anh trai em biết. Anh trai em bảo em phải giấu nó cẩn thận, đây là thứ có thể cứu mạng em. Nhưng mà… nhưng mà anh ấy bảo em không cần phải đề phòng các người, anh ấy nói rằng các người sẽ không làm tổn thương em, sẽ bảo vệ em, sẽ…cho em cái nhà mà em hằng mong muốn”
“Sự thật là anh em không có nói dối em”
“Vậy thì… em có thể bảo vệ chị cái gì?” Cô sững sờ, không hiểu Phó Minh Tước định làm gì?
“Em cũng không biết… anh ấy bảo em chỉ cần trông chị, chỉ cần trông cẩn thận là được rồi. Em muốn đưa anh trai em đi cùng, anh trai em cũng không hạnh phúc khi ở trong ngôi nhà đó. Bố không thích anh ấy và anh ấy cũng không có thích bố, nhưng mà anh ấy không đi… anh ấy nói rằng anh ấy đã không thể đi nữa. Nhưng mà em thì vẫn còn cơ hội”
“Em đi rồi thì bố cũng không quan tâm, vì vậy… em đã đến đây”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì tâm trạng của cô phức tạp không thể diễn tả được.
Phó Minh Tước là ai?
Tội ác tày trời không thể tha thứ được, không có lương tâm và cũng không hề có điểm mấu chốt, anh ta chính là một con dao trong tay của người khác.
Phó Minh Nam yêu cầu anh ta giết ai thì anh ta sẽ giết người đó, bất chấp hậu quả.
Anh ta liên tục nói rằng anh ta sẽ bảo vệ cô, vì nguyện vọng cuối cùng của chị gái cô. Nhưng mà trong lúc nguy kịch thì anh ta lại đưa dao ra để giúp đỡ người khác.
Đối với chuyện của đứa trẻ, cô đã rất buồn đến mức không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Thực ra thì… ai cũng gặp có chuyện khó xử của mình, thân bất do kỷ.
Ngay cả khi Phó Minh Tước không tiết lộ tung tích của tên khủng bố thì liệu Lucia có từ bỏ sao?
Lúc còn mấy ngày nữa cô sinh con thì cô ta nhất định sẽ có hành động.
Chỉ là anh ta đã giúp thúc đẩy tình trạng đó xảy ra nhanh hơn.
Phó Minh Tước…
Cô thực sự không biết nên ghét hay nên cảm thông với anh ta.
Nhưng mà, những người đáng thương thì tất sẽ có điều đáng hận.
Cô không mong anh ta chết, nhưng mà cô cũng không thể quan tâm được nữa.
Sau lần đó thì ai đi đường đó, không dính dáng gì đến nhau nữa.
Nếu như anh ta chết đi thì cô sẽ nể mặt chị gái mình mà đi nhặt xác và tiễn anh ta đoạn đường cuối cùng, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi.
Cô cụp mắt rồi khuấy kem trong ly, ăn hết miếng này đến miếng khác.
“Anh Trung?”