Cô không biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, nhưng nhìn bốn người đàn ông cao to vạm vỡ xăm trổ đây mình kia cũng không giống phường thiện lương, lại càng chẳng giống cảnh sát đang đi điều tra vụ án.
Nếu như họ phát hiện ra được người đàn ông này, thì trong lúc rồi ren cấp bách, liệu anh ta có run tay giết chết có hay không?
Cô không thể không cân nhắc đến vấn đề thực tế ấy, hơn nữa hành động lịch thiệp vừa rồi của gã đàn ông lại khiến cô sẵn lòng tin rằng anh ta không phải loại người xấu xa độc ác.
Cô nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm.
Cô gắng sức tách gã đàn ông này ra để tạo cho mình một khoảng cách với anh ta. “Anh yêu... chúng ta... chúng ta đi nhà nghĩ đi..." Giọng cô run run vang lên yếu ớt, người khác nghe thấy lại có cảm giác ngại ngùng xấu hổ, chỉ có riêng mình cô là hiểu rõ, Cô đã sợ đến nỗi hai chân run bần bật, chẳng khác nào một cái máy sàng thóc,
Ga đàn ông kia sững người lại, rõ ràng không ngờ rằng cô lại sẵn lòng lên tiếng cứu nguy cho anh ta.
Lúc cô đẩy anh ta ra, ngón tay trỏ của anh ta đã đặt lên cò súng.
Khi lời nói của cô thốt lên, xóa bỏ mối nghi hoặc của những kẻ đang tiến lại gần, họ cũng không nán lại nữa mà vội vàng rẽ đi tìm hướng khác.
Thấy họ đã đi khuất, Hửa Trúc Linh thở phào nhẹ nhöm, nom nop lo so nói: “Anh... anh có thể thả tôi ra được chưa? Tôi không muốn hại anh đầu, tôi sợ "Sợ gì?"
Gã đàn ông lùi lại hai bước, hiện ra rõ rệt dưới ánh
Anh ta rất cao, vóc dáng cũng đẹp, rắn rồi mạnh
Anh ta đã bị trúng đạn ở phần bụng, máu tươi đèn. mẽ. thấm ướt cả áo.
Mùi máu tanh nồng nặc, nếu như không phải đang đứng gần thùng rác nên mùi tanh bị át đi thì có lẽ những kẻ vừa rồi tiến sát lại thêm một chút nữa là anh ta sẽ đi dời ngày Anh ta không chạy trốn ngay lập tức mà ngược lại còn cất tiếng hỏi với về hứng thủ. "Súng súng của anh."
Cô không dám manh động, chỉ đứng im lim tại chỗ, rụt rè chỉ vào khẩu súng màu đen trên tay anh ta,
Anh ta nhếch môi cười nhét khẩu súng vào bên trong áo. khỏe miệng cong cong quyến rũ mê người.
Anh ta ngước nhìn lên, trong đôi mắt tòa ra một thứ ánh tháng lạ thường. "Cô đã cứu tôi, tôi sẽ trả ơn, hẹn gặp lại lần sau. Nói rồi gã đàn ông nhanh chóng bỏ đi khuất vào trong bóng đêm.
Anh ta đã bị thương, có thể thấy bóng lưng thất thểu nhưng chẳng tổn hại gì đến thần thái toát ra từ trên người anh ta.
Rất nguy hiểm, cũng rất bí hiểm... giống như một sắt thủ bóng đêm. Mùi máu tanh nồng trên người anh ta khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Người đã đi xa khuất mà cô vẫn chưa thể hoàn hòn lại. Gió lạnh thổi thốc, có không khỏi rùng mình, lúc này mới thót tim nhân ra lưng mình ướt đẫm website cập nhật truyện nhanh nhất
Có bất giác sở tay lên phía sau eo, trước đó khẩu súng đen kịt được đặt ở vị trí này, một chút sơ sảy thôi là cô đã bỏ mạng lại nơi đây rồi.
Hứa Trúc Linh cũng được coi là người từng trải, từ sau khi cô và Cổ Thành Trung yêu nhau cũng hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác.
Cuộc sống giàu sang của những người lắm tiền nhiều của không chỉ có nuôi mèo dắt chó chơi chim đá dé.
Mà còn có lừa gạt dối gian, có âm mưu đấu đá.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy súng, trước đây khi Ngôn Minh Hi và Ngôn Minh Phúc đối đầu với nhau, cô đã từng trông thấy.
Cảm giác bị chĩa súng vào người thật sự không hề dễ chịu, rợn cả tóc gáy.
Hai chân cô mềm nhũn, không sao nhúc nhích nổi.
Đúng lúc này thì Khương Anh Tùng đi tới vì mãi không thấy cô xuất hiện. “Cô Trúc Linh, sao cô vẫn còn ở đây? Cậu chủ đang đợi tôi đưa cô về đấy. “Tôi, anh đỡ tôi với được không? Chân mềm nhữn, không đi được nữa. “Cô bị làm sao thế này?" "Không
Cô không nói rõ ràng, sợ rước họa vào thân. Và cô cũng chẳng hề bận tâm đến lời mà người đó nói.
Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng, chưa chắc gì anh ta đã nhìn rõ được gương mặt mình, huống chỉ có đâu cần anh ta trả ơn cơ chứ.
Kiểu người nguy hiểm như thế, tránh xa mình ra là Hứa Trúc Linh về đến nhà, Cổ Thành Trung đã tốt nhất. chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya.
Món canh hạt sen ngân nhĩ đã hầm suốt mất tiếng đồng hồ, húp lúc còn đang nóng hay để nguội cũng đều ngon.
Hứa Trúc Linh mới vừa hoàn hồn lại, nhìn thấy đồ ăn là hớn hở ngay tức khắc. "Sao anh biết là em đang đói?" “Anh đợi em lâu lắm rồi, cho anh ôm đã rồi hãy “Cậu chủ, tôi vẫn chưa đi đâu, anh kiềm chế chút ăn." có được không? Nghe thấy những lời ấy, Khương Anh Tùng lập tức tỏ ra bức xúc. "Xem ra cậu không định xin nghỉ phép để lấy vợ đầu nhì
Cổ Thành Trung nheo mắt lại, giọng điệu dọa dām. "Nghỉ phép? Lấy vợ? Anh sắp cưới Lâm Thanh Huyền đấy à?" Hứa Trúc Linh tròn mắt ngạc nhiên.
Khương Anh Tùng nghe thấy vậy thì bối rối gãi đầu, cảm thấy ngượng ngùng. “Vâng, định là cuối năm sẽ về quê làm đám cưới.. “Cuối năm? Thế thì sắp rồi còn gì?" "Vâng..." Khương Anh Tùng cười đáp. “Chúc mừng nhé, chúc mừng nhé! Nhất định chúng tôi sẽ đến uống rượu mừng! Đến lúc đó tôi phải đòi một bao xì lớn mới được!” “Chắc chắn rồi!”
Cổ Thành Trung thấy họ trò chuyện rôm rả thì tỏ ra hậm hực.
Anh gỗ tay lên bàn phát ra tiếng động lộn xộn, Khương Anh Tùng lập tức hiểu ý ngay
Câu chủ đang ghen đây mà. Khương Anh Tùng cuống quýt kiểm lấy một cái cớ rồi nhanh chân bỏ đi.
Hứa Trúc Linh ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa bùi ngùi xúc động, không ngờ là Khương Anh Tùng đã chuẩn bị làm đám cưới rồi. Anh ta và Lâm Thanh Huyền cũng chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu, nhưng tình cảm của hai người tiến triển rất tốt, đến bây giờ cũng coi như trồng cây đã tới ngày hái quả. “Quê nhà Khương Anh Tùng ở đâu thế? Bao giờ cưới chúng mình sẽ cùng đi...
Cô còn chưa kịp nói hết thì đã liếc thấy Cổ Thành Trung đang mặt nặng mày nhẹ, tối sầm lại như lớp nhẹ dưới đáy nồi.
Cô bỗng chợt hiểu ra, Cổ Thành Trung lại lên cơn hẹp hòi.
Lúc này giai đoạn “tiền mãn kinh" của anh đến sớm, không chịu đựng nổi sự kích thích. Hễ nghe thấy những câu có liên quan đến việc lấy vợ, sinh con là tâm trạng trở nên bực dọc.
Cô vội vàng né tránh chủ đề này, sợ tự châm lửa đốt mình.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của CÔ Thành Trung vang lên, là cuộc gọi của ông Cổ Chi Thanh. Anh không tránh đi mà nghe máy ngay trước mặt
Hứa Trúc Linh “Bố ạ, muộn thể này rồi tìm con có việc gì? "Năm nay đã đi làm kiểm tra sức khỏe tổng thể chưa? Đợt trước bố đi kiểm tra sức khỏe, chợt nhớ đến con nên gọi hỏi "Vẫn như vậy thôi."
Anh trả lời hờ hững. “Con không có nhiều thời gian nữa đâu" Giọng nói của ông Cổ Chí Thanh trở nên nghiêm nghị, nặng nề. “Con biết, con đã bảo Khương Anh Tùng đi kiểm tra rồi, nếu như tìm được thích hợp thì sẽ thông báo cho con ngay" “Tốt, bố đã mất anh hai con rồi, anh cả con chẳng làm nên được trò trống gì, bố chỉ còn lại con với Vy Oanh thôi. Các con phải thật khỏe mạnh đấy, biết chưa?" "Biết rồi ạ.
Cuộc gọi kết thúc, Hứa Trúc Linh nhận thấy sắc mặt của anh không được tốt, cô không khỏi lo lắng nhìn anh: “Sao thế gi "Không sao, em mau ăn dì rồi ngủ, em cũng mệt rồi, anh muốn ôm em ngủ Hữa Trúc Linh không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu la lịa và ăn thật nhanh.
Vào ngày lễ Quốc khánh, Cổ Thành Trung phải đến chi nhánh ở London và bàn việc hợp tác với Ôn Thanh Hoàn
Tuy Bạch Minh Châu cũng muốn đi London nhưng cả phòng tài vụ đều phải tăng ca nên vì công việc mà cô ấy đành phải đau lòng bỏ lỡ.
Dĩ nhiên Hứa Trúc Linh chẳng có lí do gì để xin nghỉ nên cuối cùng đã tiến Cổ Thành Trung lên đường.
Cà phòng tài vụ của cô chia nhau ra nghị luận phiên, sau lễ Quốc khánh, những người khác đều đi làm còn Hứa Trúc Linh thì được nghỉ, ôm giường ngủ li bì.
Cuối cùng, cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô tưởng Cổ Thành Trung gọi về nhưng liếc nhìn thì nhận thấy là một số điện thoại lạ.
Cô băn khoăn nhận cuộc gọi, hỏi với giọng mơ mắng ngái ngủ: "Ai thế?" “Là tôi đây, tối hôm đó cô đã cứu tôi, còn nhớ không?" "Là anh?" Hứa Trúc Linh giật thót mình, ngồi bật dây khỏi giường,