Hai điểm đầu tiên đã được nói, nhưng điểm thứ ba vẫn chưa được nói ra.
“Bây giờ Hứa Trúc Linh và gia đình nhà họ Hứa đã không còn bất cứ quan hệ nào, không thành lập vào ngày thứ ba, ai dám nói “không”, chính là kẻ thù của Cố Thành Trung tôi.”
Câu nói cuối cùng, lạnh lùng từ miệng thốt ra, khiến cho người ta kinh ngạc.
Làm kẻ thù của Cố Thành Trung, vậy chẳng khác nào là kẻ thù của tập đoàn Cổ Linh và tập đoàn J&C sao?
Không ai là kẻ ngốc, tự nhiên sẽ suy nghĩ đến trọng lượng của lời nói này, sau này thêm lần nữa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Tất cả mọi người đều rối rít hùa theo.
Cố Thành Trung cũng làm rõ, tập đoàn này sau này sẽ giao cho Cố An Nhiên, bản thân cũng sẽ không ở lâu.
Đây là việc duy nhất anh có thể làm cho anh hai.
Hội nghị kết thúc, nhóm lão gia này đều rời đi. Cố Chí Thanh cũng đứng dậy rời đi.
Ông không nói nhiều, chỉ là vỗ thật mạnh vào vai Cố Thành Trung.
Đợi đến khi mọi người rời đi, Hứa Trúc Linh thở ra một hơi dài.
Thực là đem cô dọa đến chết rồi, cô thực sự sợ mấy vị lão gia này một lời không hợp liền đứng dậy đánh.
Khi bọn họ tranh cãi, đến đỏ mặt tía tai, nhưng một chút cũng không giống với những cụ già, người nào cũng giống như những chàng trai hai mươi tuổi, nộ khí tràn đầy.
Tất cả các mũi nhọn đều hướng về bản thân, làm cô sợ đến nỗi toàn thân đều căng cứng cả lên.
Bây giờ mọi người rời đi rồi, cơ thể cô cũng dãn ra, yếu ớt vô lực nằm bò trên bàn.
Từ trên người Cố Thành Trung cô muốn đứng lên, cô cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cho đỡ sợ, nếu như lúc này có một lon coca lạnh, một ít đồ ăn vặt, thì không còn gì bằng.
Nhưng khi cô vừa đứng lên, người đàn ông liền ôm lấy eo của cô.
“Đi đâu?”
“Em muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
“Ngồi trên chân của anh không phải là ngồi sao?”
“Kỳ…kỳ cục…”
Hứa Trúc Linh có chút ngượng ngùng nói, cái vị trí này…có chút không tốt, làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng.
Cố Thành Trung sau khi nghe xong, nhịn không được bật cười.
Bàn tay lớn của anh nâng lên, trực tiếp nâng cô đặt lên bàn hội nghị, cô sợ tới mức cả người đều run lên.
Cô giống như một tên trộm thông thường, lập tức nhìn nhìn bên ngoài.
Phòng hội nghị này được làm bằng thủy tinh, phần dưới là một lớp thủy tinh mờ, phần trên là lớp thủy tinh thông thường.
Có thể vẫn còn có người lui tới.
Còn có thành viên của ban hội đồng quản trị đi tới đi lui.
Cô muốn nhảy xuống, nhưng mà Cố Thành Trung không cho.
“Ngồi đây, không có ai dám nói em đâu, vừa rồi ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, em là người của anh, tập đoàn Cố Linh cũng có phần của em, em đây chính là vợ của ông chủ, sợ cái gì chứ?”
“Nhưng mà…”
Lời này nói như vậy cũng không sai, nhưng mà đây không phải một quán nhỏ, mà là một tập đoàn lớn, cô làm sao dám làm càn chứ? “Anh không sợ người khác sẽ tức giận sao? Ngộ nhỡ làm cho bọn họ không hài lòng, tất cả kháng nghị, cái chức tổng tài này của anh cũng sẽ không làm tiếp được rồi.
“Bọn họ không dám đâu.”
“Tại sao?” Hứa Trúc Linh nhìn anh đầy nghi hoặc, anh tại sao lại có dáng vẻ như đã tính trước được mọi chuyện, lẽ nào lại chắc chắn đến vậy?
“Bởi vì anh người đàn ông của em có thực lực tuyệt đối, bọn họ làm bất cứ việc gì, đều luôn suy nghĩ cân nhắc mức độ nặng nhẹ.”
Hứa Trúc Linh sau khi nghe xong, nghĩ cũng là, bây giờ trong tay Cố Thành Trung có hai tập đoàn lớn, đảm bảo vị trí hàng đầu Đà Nẵng, còn sợ cái gì nữa chứ?
Những người đó lấy lòng còn không kịp, làm sao còn dám có ý kiến gì được chứ.
Chỉ là, vẫn không nên quá tự phụ.
Cô vẫn là nhảy xuống. “Tuy là nói như vậy không sai, nhưng em không muốn bọn họ là vì sợ sệt anh mới nghe lời của anh, cũng không hy vọng bởi vì em, mà bọn họ tức giận nhưng không dám nói. Đây không phải là điều mà em muốn thấy, em muốn nhìn thấy bọn họ thật sự thật lòng khâm phục. Mặc dù em bây giờ không có bãn lĩnh đó, nhưng mà sớm muộn có một ngày em sẽ khiến bọn họ nhìn với cặp mắt khác.”
“Tiểu nha đầu có chí khí như vậy?”
“Đơn nhiên, em chính là Hứa Trúc Linh, người phụ nữ đã chinh phục được Cố Thành Trung, có thể là nhỏ lâu la được sao?”
“Vậy thì anh rất kỳ vọng, em khi nào mới co thể chinh phục anh từ trong ra ngoài.”
Cố Thành Trung tiếp cận thân thể, đôi môi mỏng áp vào tai cô.
Lời nói trầm thấp lọt vào tai.
Vừa hay là lọt vào tai phải hoàn hảo không thiếu sót, cho nên nghe đặt biệt rõ ràng.
Một lời không hợp liền lái xe!
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Trúc Linh ửng hồng, không bằng lòng liếc mắt một cái.
“Anh… anh nói bậy cái gì vậy, em đang cùng anh nói chuyện nghiêm túc.”
“Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc với em, lẽ nào không phải sao?”
“Anh… anh rõ ràng là đang đùa giỡn giở trò lưu manh!”
“Cái này gọi là đùa giỡn giở trò lưu manh sao, vậy thực sự nếu ngày đó đến, vậy thì phải làm sao?”
“Anh…” Hứa Trúc Linh cảm thấy máu huyết toàn thân đều dồn lên trên đỉnh đầu, rõ ràng mấy phút trước vẫn nói chuyện rất nghiêm túc, làm sao… một giây sau liền biến thành không đứng đắn rồi?
Cô tự biết nói không lại Cố Thành Trung, anh vừa rồi có thể làm cho một đám lão già thông minh có thể đã trở thành tinh một câu cũng không nói ra đượ!
c “Không nói với anh nữa, em muốn về nhà, Cố An Nhiên vẫn đang ở nhà đấy.”
“Ừ, anh bảo Khương Anh Tùng đưa em về. Anh ở đây vẫn còn chút việc cần phải xử lí.”
“Vậy anh chú ý sức khỏe, nếu như mệt không được uống cafe, lá lách và dạ dày của anh bây giờ vẫn còn yếu. Nếu như mệt rồi, thì phải nghỉ ngơi, không được cố tỏ ra mạnh mẽ. Buổi tối cũng nhất định phải sớm về nhà, em làm đồ ăn ngon cho anh ăn.”
“Được, anh nhớ rồi.”
Cố Thành Trung tiễn cô ra khỏi phòng hội nghị.
Vào lúc này, có một phu nhân mặc bộ âu phục, người phụ nữ thân hình đẹp đi đến, trong tay cầm mấy tập văn kiện.
Đó là thư ký A Lâm, là từ hải ngoại du học đến, đã từng là thư ký của Cố Triệt, năng lực đàm phán không tồi, nhanh chuẩn tàn nhẫn, một điểm cũng không giống tác phong làm việc của phụ nữ.
Cô ấy bước đến nói: “Cố tổng, đây là khoản đầu tư trước đây cho các dự án nghiên cứu và phát triển, cần anh xem qua, mới có thể tiếp tục thi công.”
“Xin chào cô Hứa.”
Sau khi báo cáo xong, cô ấy vẫn không quên chào hỏi với Hứa Trúc Linh, rất có lễ phép.
Hứa Trúc Linh ngẩn đầu tò mò liếc mắt một cái, một cô gái vô cùng xinh đẹp, trang điểm trông hơi cổ điển, nhưng lại không lộ vẻ chửng chạc, ngược lại lộ ra hào quang.
Khác với những người phụ nữ trẻ trung và dịu dàng, cô ấy tỏa ra hào quang mạnh mẽ, một nữ cường nhân đúng chuẩn.
Nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng rất bình tính và mạnh mẽ.
Hướng cô khẽ cười, mặc dù không hề dịu dàng, nhưng cũng không làm cho người khác cảm thấy quá lạnh lùng.
Người phụ nữ thật xinh đẹp, hơn nữa thân hình cũng rất đẹp.
Được che đậy trong một bộ âu phục và váy, eo thon mông nở, lập tức đều được phơi bày ra.
Trời… Cô ấy làm cho mình có chút áp lực, thân hình của hai người quả thực quá khác biệt rồi.
Cô thực sự trưởng thành rồi sao?
Thân hình này, làm sao vẫn chưa dậy thị được chứ?
Hay là nói, không thể dậy thì được?
Hứa Trúc Linh vô thức vòng tay trước ngực, muốn che đậy, nếu không rất dễ dàng sẽ bị người khác nhìn thấy sự chênh lệch.
Cô muốn trong tình thế bất lợi này đem bản thân che đậy chắc chắn.
“Cái đó… em không làm phiền nữa, em đi trước đây, anh nhớ về sớm.”
Hứa Trúc Linh chán nản quay bước đi.
Theo sau đó A Lâm cùng Cố Thành Trung bước vào trong, cô ấy đặt văn kiện xuống.
Khi nghiêng người, làm lộ ra cảnh Xuan.
Cô ấy nhìn thấy Cổ Thành Trung hung hăng nhíu mày, lập tức bưng kín ngực.
Thói quen của cô là luôn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, Cố Triệt sẽ không mê muội nữ sắc, nhưng Cố Trường An thường xuyên đến công ty, cô ấy ăn mặc hơi hở hang, cũng là vì để lấy lòng Cố Trường An. Rất dễ nhận thấy, vị cấp trên mới này không thích những cảnh xuân cũng như mối quan hệ bất chính.