Mà hiện giờ cũng bởi vì Cố Thành Trung giả nói sai một câu nên cô mới nảy sinh nghi hoặc, sau đó lại vì báo cáo xét nghiệm y học mà mọi nghi ngờ đều thành hư ảo.
Ai có thể bắt chước Cố Thành Trung giống như vậy chứ, đối phương vẫn luôn nắm bắt từng động thái của Cố Thành Trung, biết mỗi ngày anh làm gì, thậm chí từng việc nhỏ không đáng kể tới cũng biết.
Muốn hiểu một người chỉ cần thông qua hai khía cạnh, cuộc sống và công việc.
Cố Thành Trung giả có thể tiếp xúc được với công việc, chứng tỏ bên trong có nội gián.
Khương Anh Tùng tận tâm hết sức, đương nhiên sẽ không có khả năng, nhưng anh ta cũng là người biết nhiều nhất.
Bởi vì anh ta là người hiểu Cố Thành Trung, chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho anh ta được.
Cô muốn hỏi một chút, xem xem có thể tra ra được dấu vết gì hay không.
Hơn nữa, có vài chuyện cô không biết phải nói thế nào với anh ta.
Hứa Trúc Linh đi vào tập đoàn, rất | dễ dàng tìm được Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng thấy cô tới vô cùng bất ngờ: “Cô Trúc Linh, sao cô lại tới đây?”
“Tôi muốn hỏi một chút, Đà Nẵng có phải có một nhân vật vô cùng lợi hại, khiến Cố Thành Trung khó giải quyết không?”
Đột nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí, cũng không biết Cố Thành Trung có phát hiện hay không.
Nếu có, Khương Anh Tùng nhất định sẽ biết.
Khương Anh Tùng nghe vậy hơi nhíu mày lại, suy nghĩ sâu xa một chút.
Anh ta do dự nhìn cô cũng không biết có nên nói những lời này không, dù sao thì Cố Thành Trung cũng muốn cô tránh xa khỏi tất cả thị phi, mưa gió, để mình anh gánh vác.
Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ do dự của anh ta, chắc mẩm anh ta chắc chắn biết chuyện gì đó.
“Khương Thanh Tùng, tôi muốn biết, tôi là vợ anh ấy, tôi có quyền biết anh ấy có nguy hiểm gì không. Tôi thề tôi sẽ không làm loạn, dù năng lực của tôi có hạn nhưng tôi có thể bảo vệ chính mình, tôi sẽ không gây rắc rối gì thêm cho anh ấy đâu.
“Thật ra, anh cũng rất lo cho anh ấy đúng không, mấy năm nay đều là anh ấy tự mình gánh vác, cho dù tinh thân và thể xác mệt mỏi anh ấy cũng chưa bao giờ từ bỏ. Anh ấy muốn chống đỡ tập đoàn Cố Linh, chống đỡ gia đình nhỏ của chúng tôi. Anh ấy là thủ lĩnh, cũng là một người chồng, một người cha. Anh cho rằng giấu diếm giúp anh ấy là tốt sao, như thế chỉ thêm gánh nặng cho anh ấy vầ khiến tôi khổ sở hơn thôi!”
Những lời thâm trầm của cô chạm tới trái tim Khương Anh Tùng.
-_ Khương Anh Tùng siết chặt nắm tay, như hạ quyết tâm, nói: “Được rồi, đúng là trong khoảng thời gian này Đà Nẵng xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, không biết lại lịch thế nào khiến cho ông chủ rất đau đầu.”
“AI?”
“Hắc Ảnh!”
Anh ta mím môi, nặng nề phun ra | hai chữ này: “Anh ta vừa xuất hiện đã tiếp quản vị trí của Phó Minh Tước, hợp chợ đen và bang xã hội đen làm một.
Rửa tiền rồi tổ chức buôn bán súng đạn, thuốc thang, tập kết nhân lực, vẫn luôn hành tẩu ở Đà Nẵng. Hơn nữa, công ty con ở London cũng có chút nguy cơ, không ngừng có công ty mới, chèn ép cổ phần.”
“Người này đúng là rất kỳ quái, phong cách làm việc mạnh mẽ quả quyết, thủ đoạn buôn bán rất giống với ông chủ trước đây. Có điều, anh ta tàn ác hơn, sát phạt quyết đoán hơn nhiều.
Ông chủ đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không có kết quả gì. Hơn nữa những hành động của Hắc Ảnh rất nhỏ, mấy ngày vừa rồi ông chủ có việc nên không thể giải quyết được gì.”