“Rốt cuộc là ai dám động tay động chân làm lớn chuyện như vậy, ngay cả bom cũng dám sử dụng. Mặc kệ là vô tình hay cố ý nhắm vào chúng ta, Cố Thành Trung, nhất định anh phải điều tra cho rõ không thể bỏ qua chuyện này được, không ai có thể làm hại con của chúng ta”
Lúc Hứa Trúc Linh nói ra những lời này, cả gương mặt đều lộ ra vẻ sắc lạnh. Một người phụ nữ có thể yếu đuối nhưng một người mẹ thì nhất định phải mạnh mẽ, có người vì muốn làm hại con của cô mà cố ý canh đúng ngày cô sắp sinh để ra tay, cho dù tính tình cô có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể nhịn được.
Ai dám động vào con của cô, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Em yên tâm đi, anh cũng sẽ không bỏ qua đâu” Cố Thành Trung híp mắt đầy tàn nhẫn, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Nỗi đau mất con mà anh phải chịu, anh sẽ bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.
Cố Thành Trung không nói với Hứa Trúc Linh việc mình bị thương ở cánh tay, lúc thay băng cũng chỉ âm thầm làm.
Miệng vết thương rất sâu, bởi vì không được chữa trị kịp thời nên đã có hơi lở loét.
Tìm một đứa bé người Việt vừa mới sinh ở London chỉ trong hai ngày ngăn ngủi cũng không phải là chuyện đơn giản, Khương Anh Tùng phải chạy vại khắp nơi đến mòn gót chân mới tìm được đứa bé như vậy ở một trong một cô nhi viện.
Đứa bé vừa mới chào đời đã bị mẹ mình bỏ lại trước cổng cô nhi viện, lúc thấy đứa bé được đưa đến thì Cố Thành Trung mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh sợ Hứa Trúc Linh sẽ không chịu nổi đả kích nên nhận nuôi một đứa bé thì có đáng là gì?
Máu mủ quả thật rất đáng quý nhưng không thể nào so được với Hứa Trúc Linh, chỉ cần cô có thể vui vẻ là được rồi.
Khi Cố Đình Sâm biết được chuyện này cũng không có ý ngăn cản, chỉ thở dài một tiếng.
“Con định lấy đứa bé xa lạ này để lừa gạt Hứa Trúc Linh cả đời sao?”
“Nếu một đứa bé có thể khiến cô ấy vui vẻ không còn đau buồn thì còn gì bằng. Con sẽ chăm sóc đứa bé này như con ruột của mình, nếu tất cả các phương diện của nó đều xuất sắc hơn người thì con sẽ bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế ”
Khi hỏi con về tình trạng của đứa nhỏ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của cô ấy đều là vẻ mong chờ thì sao con nỡ để cô ấy thất vọng được đây. Là do con vô dụng không bảo vệ được đứa bé, người mà cô ấy nên hận nhất không phải là đám người xấu kia mà chính con”
“Thằng ba, con đừng tạo áp lực tâm lý quá lớn cho mình, đó không phải lỗi của con”
“Không, là do con không bảo vệ được bọn họ, con không xứng làm một người chồng, không xứng làm một người bố.
Tuy đứa bé này không phải con ruột của các con, nhưng bố vẫn sẽ yêu thương và dạy dỗ nó nên người, sẽ không vì thân phận của nó mà phân biệt đối xử với nó.”
“Con muốn làm gì thì cứ việc làm đi, bố không giúp được gì nhiều cho con, nhưng con cũng đừng quên bố vẫn là bố của con, bố sẽ luôn ủng hộ mọi việc con làm”
“Cảm ơn bố” Cố Thành Trung thâm trầm nói.
Anh biết kỳ vọng được bế cháu của Cố Đình Sâm không hề ít hơn anh, thậm chí còn lớn hơn anh rất nhiều, năm nay mình đã ba mươi mốt tuổi mới có một đứa con, ông cụ chắn hẳn đã rất mong chờ. Nhưng hiện tại mọi công sức đều giống như: dùng giỏ trúc múc nước chẳng thu được gì, có lẽ ông cụ cũng rất khó chịu.
Anh rất biết ơn sự cảm thông của Cố Đình Sâm, từ đầu đến cuối ông không hề gây áp lực gì cho anh, chỉ nhìn anh thật sâu rồi xoay người Ì Hứa Trúc Linh nằm ở trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức, đau đớn từ lúc chuyển dạ tự nhiên cho đến lúc sinh mổ cô đều đã trải qua, mỗi lần đứng dậy hoạt động gân cốt là đều đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
Cô sợ nhất là đau, mỗi lần đau buốt là cô lại nhịn không được đỏ hoe mắt như sắp khóc. Nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến mình hồi phục sớm một chút là có thể đi thăm bé con thì cô không còn cảm thấy vất vả chút nào nữa.