Hứa Trúc Linh nhận ra giọng nói này, là của Hứa Đan Thu.
Y tá vội vàng xin lỗi, sau đó bắt đầu chăm sóc bệnh nhân.
“Tôi đói rồi, tại sao còn không mang đồ ăn sáng đến cho tôi? Mấy người thờ ơ với tôi như vậy, đợi sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ xé nát vụn mấy người! Mấy người có biết tôi là ai không, tôi là mợ chủ của nhà họ Cố đấy!”
“Chị Cố… Tiền viện phí của cô lâu rồi chưa trả, người chăm sóc đã quá định mức…”
Một y tá run lẩy bẩy nói, vẫn còn chưa nói xong thì bị một người y tá khác cắt ngang.
“Xin đợi một lát, lập tức tôi sẽ chăm sóc cho cô.”
Nói xong, cô ta kéo người y tá kia ra ngoài. Hai người ra khỏi cửa, một người trong đó quở trách: “Cô là người mới đến sao? Sao lại đòi tiền cô ta? Cho dù người nhà cô ta không trả tiền viện phí cho chúng ta thì chúng ta cũng không thể đòi cô ta. Còn nói cái gì mình là mợ chủ nhà họ Cố, cũng không có ai trả tiền viện phí cho cô ta, còn ở đó mà kiêu căng, có lẽ cũng bị người ta ghét bỏ, cho nên không ai quan tâm cô ta!”
“Cô ta sinh non, tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Bây giờ cô ta còn quan tâm gì đến sức khỏe? Sau này cũng không sinh được nữa rồi, còn để ý đến sức khỏe làm gì. Có lẽ là làm chuyện xấu nhiều quá rồi, đây là sự trừng phạt của ông trời.”
Hai y tá nói kháy rồi rời khỏi.
Hứa Trúc Linh ở bên ngoài cửa nghe chuyện cười, Hứa Đan Thu lại trở nên thảm hại như vậy, đã đến bước ai cũng chán ghét rồi.
Cô cảm thấy bây giờ mình mà xuất hiện thì không thích hợp, từ bỏ cái suy nghĩ đi thăm, đang định quay người rời đi thì cô nghe thấy bên trong có âm thanh tiếng ly rơi xuống, còn kèm theo tiếng la hét của Hứa Đan Thu.
Hứa Trúc Linh không kềm được, xông vào bên trong.
Hứa Đan Thu ngã từ trên giường xuống, tay không cẩn thận còn đập lên mảnh thủy tinh vỡ.
Hứa Đan Thu không nhìn thấy rõ người, còn tưởng là y tá.
Cô ta giận dữ quát: “Mắt cô mù à, còn không mau dìu tôi dậy? Bệnh viện mấy người làm việc kiểu gì vậy, mang cơm cho tôi mà cần hai người làm gì, không biết để lại một người để tôi sai bảo sao?” Cô ta nói xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Trúc Linh, trong chốc lát yên lặng không một tiếng động.
Hứa Trúc Linh đỡ cô ta lên giường, ấn chuông gọi người cho cô ta.
“Có lẽ bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, tôi không làm phiền chị nữa, tôi đi đây.”
Hứa Trúc Linh quay người chuẩn bị đi, thì bị Hứa Đan Thu kêu lại.
“Hứa Trúc Linh, cô đến cười nhạo tôi phải không?”
“Cười nhạo chị cái gì?”
Cô quay người lại hỏi.
“Cười nhạo tôi biến thành cái bộ dạng này, mất con rồi, sau này cũng không sinh được nữa! Cười nhạo tôi hại cô không được, ngược lại còn liên lụy đến bố mẹ chồng tôi, hại họ ly hôn, mẹ chồng tôi còn vì vậy mà mang lên người tội danh giết người!”
“Hứa Trúc Linh, tôi thật sự xem nhẹ cô rồi, không ngờ thủ đoạn của cô lại lợi hại như vậy, mấy năm nay cũng học không ít chiêu dụ dỗ nhỉ, mới có thể khiến Cố Thành Trung đi theo tùy tùng như vậy!”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời chua cay ác độc như vậy, bàn tay cô nắm chặt lại thành quyền.
Cô không muốn xung đột với Hứa Đan Thu nữa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ta thì cô chỉ muốn tránh xa.
Tại sao mỗi lần cô ta đều làm cho mọi việc tệ hại hơn như vậy, nghĩ người khác khó chịu như vậy? Hứa Trúc Linh thở mạnh một hơi, lạnh nhạt nói: “Cười nhạo chị trộm gà không được lại còn mất nắm gạo sao? Chính xác là như vậy, chị vì hại tôi mà bỏ hết vốn liếng, ngay cả con của mình mà cũng có thể lợi dụng. Cho dù là một cái thai hư, nhưng cũng ở trong bụng chị lâu như vậy rồi, có dòng máu của chị. Lúc đứa con mất chị không đau lòng sao?”
“Đương nhiên là tôi đau lòng, nhưng tôi càng căm giận hơn, căm giận không lật đổ được cô! Tôi đã hy sinh nhiều như vậy rồi, con đĩ như cô sao vẫn chưa chịu chết?”
Hứa Đan Thu vô cùng tức giận, tóm lấy bình hoa trên tủ đầu giường, hung hăng đập xuống đất.
Hứa Trúc Linh vội vàng né tránh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ vụn đó, cô cảm thấy Hứa Đan Thu không còn thuốc chữa rồi.
Tự mình làm thì tự mình lãnh hậu quả, đã vậy còn không biết kiểm điểm bản thân, đúng là một con điên.
“Hứa Đan Thu, tôi biết lúc trước chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, từ lớn đến nhỏ chị đều ức hiếp tôi, tôi cũng phản kháng không được. Bây giờ tôi có sức mạnh rồi, tôi cũng chưa từng xem chị là kẻ thù. Chị đối xử hòa nhã với tôi, tuyệt đối tôi sẽ không làm khó chị một chút nào. Nhưng lòng dạ chị hẹp hòi, chị không rộng lòng với tôi được.”
“Bây giờ chị biến thành bộ dạng này, đều do chị tự chuốc vạ vào mình, không trách người khác được! Nếu chị không có ác độc như thế, ngày tháng bây giờ của chị sẽ sống dễ dàng hơn nhiều. Không phải tôi hại chị, là tự chị hại mình, từng bước ép chị đến hoàn cảnh bây giờ!”
“Cô bớt ở đó nói dong nói dài, nói bậy bạ với tôi! Hứa Trúc Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, con đĩ như cô, xuất thân thấp hèn mà cũng muốn ngồi lên đầu tôi. Cô chẳng qua tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn tôi mà thôi, người đàn ông của cô có bản lĩnh, còn người đàn ông của tôi không có bản lĩnh mà thôi!”
Hứa Đan Thu không chịu thua, đẩy hết mọi vấn đề vào nguyên nhân chủ quan.
Trước giờ cô ta không chịu nhận cái sai của mình.
Sao cô ta lại có lỗi!
Cô ta là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Hứa, thì phải ở trên cao, sao có thể bị một đứa con riêng giẫm đạp lên đầu mình như vậy?
Cô ta không chịu đựng nổi cảm giác như vậy, cho nên cho dù phải dốc hết sức mình, thì cũng phải lôi cô xuống.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Hứa Trúc Linh sống dễ dàng đâu!
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cười giễu cợt, giống như nghe một chuyện cười động trời vậy.
Cô nghiêm giọng nói: “Hứa Đan Thu, chị đừng có quên, lúc đầu chị với Cổ Trường An chưa công khai yêu nhau. Người mà ông cụ Cố muốn là chị, là chị đã chọn Cố Trường An, từ bỏ Cố Thành Trung, đẩy một người vừa mới đón sinh nhật lần thứ mười tám như tôi ra!” Lời này làm cho Hứa Đan Thu câm như hến.
Đúng thế….
Cố Thành Trung ưu tú như vậy, vốn dĩ cô ta có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, cô ta đã chọn Cố Trường An.
Lúc đó không ai ngờ được, Cố Thành Trung vừa xấu vừa kỳ dị lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, trở thành con người làm mưa làm gió, khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Sắc mặt Hứa Đan Thu tái nhợt, không được một câu nào.
Đúng vào lúc này, ở chỗ cửa truyền đến giọng của Cố Thành Trung.
“Nếu như lúc đầu, Hứa Đức Thắng đưa cô lên giường của tôi, tôi đảm bảo sẽ không nhìn cô một cái, trả lại nguyên vẹn không sứt mẻ. Hứa Đức Thắng đưa cô đến là muốn xỉ nhục tôi hay gì?”
Lời này vừa phát ra, Hứa Đan Thu tức đến run cả người, đôi mắt trở nên dữ dằn, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì cũng rất bất lực, không dễ gì cô mới làm dịu được cơn giận của Hứa Đan Thu, mà chỉ sợ một câu qua loa của anh khiến cho Hứa Đan Thu hận thấu cô.
Đúng là châm dầu vào lửa, hết chuyện làm mài “Không phải bảo em đợi anh sao?
Sao lại tự đến rồi, cô ta có dọa em không?”
Anh ôm chặt cơ thể Hứa Trúc Linh, nói một cách dịu dàng.
Hứa Trúc Linh rất muốn lườm anh một cái.
“Cút, mấy người cút hết cho tôi!”
Hứa Đan Thu phát điên lên, hất hết đồ trên tủ đầu giường xuống dưới đất.
Bây giờ là hoàn cảnh gì của cô ta đây?
Nhà họ Hứa không có ai quan tâm, nhà họ Cố cũng không ai quan tâm, thê thảm vô cùng.
Nhưng Hứa Trúc Linh đã được danh lại còn được lợi, còn có Cố Thành Trung che chở bảo vệ.
Cô ta không cam tâm, sao có thể cam tâm được?
Con nhóc ngày nào bị mình tùy ý ức hiếp, bây giờ lại leo lên đầu mình ngồi, làm sao cô ta chịu đựng được?
Hứa Trúc Linh nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Hứa Đan Thu, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, sợ kích động quá trớn.
“Chú ba Cố, chúng ta đi thôi, để cô †a bình tĩnh lại.”
“Cũng đúng, người phụ nữ điên này ở đây, anh cũng lo cô ta sẽ làm em bị thương, chúng ta về nhà.”
“Ñ”
Hứa Trúc Linh lườm anh một cái.
Anh đúng thật là làm người ta tức chết không đền mạng mài Hứa Đan Thu nghe thấy câu nói đó của Cố Thành Trung thì cơn giận hoàn toàn bộc phát.
“Hứa Trúc Linh, cô đợi đó cho tôi, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Tôi phải giết cô, nhất định tôi sẽ giết chết cô, cô đợi đó cho tôi…” Tiếng la hét của cô ta vang vọng trong hành lang, mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.