Hứa Trúc Linh nghe những lời đó, thở cũng cảm thấy khó khăn.
Nếu Cổ Thành Trung chia tay với cô vô lý vô cớ, rồi đột nhiên biệt tăm, như thể bốc hơi khỏi thế giới. Đợi chờ khổ sở năm năm ròng rã, dù là ai đi nữa thì cũng cần có một đáp án chứ?
Cô mở miệng, muốn nói, nhưng chẳng thốt ra được từ nào.
Nếu như cô nghe lời Lucia, rồi thấy Cổ Thành Trung nên cho cô ta một câu trả lời, không phải là tự đẩy người đàn ông của mình cho người khác sao?
Cô không biết nên nói gì, tay run rẩy, cô gác máy.
Ngay sau đó điện thoại lại rung lên, có tin nhån. (Cô Hứa, xin cô hãy thương xót tôi, tôi chỉ cần một câu trả lời, cũng để tôi có thể từ bỏ.)
Cô thấy tin này, ma xui quỷ khiến thế nào liễn xóa đi.
Cô chán nản giật giật tóc, cảm thấy mình đang bị cuốn vào cuộc chiến giữa trời và người.
Cô nghĩ Cổ Thành Trung nên đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng... cô cũng ích kỷ không muốn họ tiếp xúc quá nhiều.
Lúc cô đang rối rắm thì Cổ Thành Trung đi ra, thấy vẻ mặt cau mày của cô, nói:“Sao vậy?”
Cuộc điện thoại lúc nãy anh cũng nghe được, nhưng chỉ nghe được tiến của Hứa Trúc Linh, cô nói rất tốt, nhưng vẫn chưa nói xong thì đã tắt máy rồi.
Anh vốn cho rằng cô gái nhỏ của anh trưởng thành rồi, lợi hại hơn xưa, nhưng lại vẫn chưa thắng nổi Lucia.”
Cũng đúng, cô gái của anh vẫn chưa tiếp xúc nhiều xã hội, vẫn phải học hỏi thêm.
Một đời rất dài, thời gian sau này anh sẽ chỉ bảo dần. “Cổ Thành Trung, em hỏi anh...nếu như bây giờ anh đã biết là hiểu lầm, anh không nghĩ sẽ quay lại lúc trước sao? Lucia vẫn không bỏ được anh, cô ta vẫn đợi anh.” “Nếu anh trở về như lúc trước, thì em sẽ thế nào?
Anh nhấn mạnh từng từ một, âm thanh ngấm vào tai. "Em..."
Cô không trả lời nổi, còn thế nào được nữa, tự mình đau khổ, rồi từ từ thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.
Còn mất bao nhiêu thời gian thì cô không biết.
Đôi mắt cô mờ đi trong giây lát, trái tim cô quặn thắt và đau đớn khi nghĩ đến việc phải chia tay anh.
Cổ Thành Trung ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói một cách ấm áp: “Không được nghĩ linh tinh anh biết rõ anh đang làm gì, em chỉ cần tin anh là được.”
Cô quá đơn thuần, không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác.
Lucia không hề đơn giản. Cải chết của anh hai mặc dù có chứng cứ, nhưng anh cũng không hoàn toàn tin. Lucia là người thông minh, anh hiểu rõ điều này.
Lúc đó anh không biết cô ta là con gái thứ ba của gia đình Kettering, chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái độc lập tự chủ, thông minh là tốt, không đến mức bị người khác bắt nạt.
Anh cũng muốn nhanh chóng trưởng thành, có thể bảo vệ cô an toàn.
Nhưng rồi anh phát hiện cô căn bản không cần anh bảo vệ.
Hơn nữa cô không chỉ có chút thông minh mà vô cùng sắc sảo, chỉ là cô giấu quá tốt.
Phụ nữ như vậy khiến đàn ông chỉ dám đứng xa mà bái phục.
Quá khó nắm bắt, ngược lại cô ta còn nghĩ cách làm sao để khống chế bạn.
Nếu cô ta thật sự yêu anh, anh có thể chấp nhận.
Nhưng nếu như trong đoạn tình cảm này, chỉ tồn tại một chút lợi dụng thì...không cần nói gì nữa.
Myron năm đó có thể, nhưng Cổ Thành Trung anh thì không, địa vị thân phận cũng không giống nhau.
Anh sẽ không dễ gì mà trở thành con tốt của người khác.
Cô ta rất sắc sảo nhưng anh cũng thấm sâu không kém.
Cô ta miệng thì nói khó quên tình cảm năm xưa nhưng thực ra mỗi bước đều tính toán cả.
Cô ta cho rằng anh không biết nhưng thực chất anh rõ hơn ai hết. “Cô ngốc của anh, dừng nghĩ lung tung nữa, mau ngủ sớm đi." “Anh ôm em ngủ đi.
Cô rúc vào lòng anh, trong lòng vẫn có chút bất an. “Được."
Anh trả lời, thu dọn đồ đạc của cô và đặt chúng lên bàn đầu giường một cách ngăn nắp để cô có thể tiện lấy khi sử dụng.
Anh chăm sóc cô còn chu đáo, tỉ mỉ hơn cả bản thân mình.
Anh ôm lấy cô, vùi đầu vào vai cô, hơi thở trở nên dồn dập. “Đừng tin lời của Lucia, em chỉ cần tin tưởng người đàn ông của em là được. Nếu đến em còn không tin tưởng a thì mọi chuyện anh làm có ý nghĩa gì.” “Ừm...bốn năm đó của anh và cô ấy chắc sâu đạm lắm nhỉ?"
Cô không kìm nổi hỏi anh. Anh hơi ngẩn người, nói: “Điều này anh không thể dối em, đích thực là khiến người ta khó quên. Lúc đó anh chẳng có gì trong tay, gặp được cô ta đem đến cho anh rất nhiều hi vọng, đem tới cho anh rất nhiều mục tiêu phấn đấu, anh biết có một người con gái vẫn chờ đợi anh bảo vệ. Những năm tháng đó rất khổ, mỗi bước đi đều rất khó khăn.. “Nhưng bốn năm đó đã qua đi, anh không còn sống trong quá khứ nữa. Không phải anh tuyệt tình với cô ta, mà anh biết rõ lập trường của chính mình. Bốm năm đó khó quên nhưng những ngày tháng bên em cũng khiến anh khắc cốt ghi tâm. Bốn năm đó đúng là bốn năm thảm hại nhất của anh, chẳng có gì trong tay. Nhưng bây giờ cũng coi như có sự nghiệp, được ngẩng cao đầu rồi.” “Anh không muốn nói với em bốn năm đó đã xảy ra những gì, không muốn nói với em chuyện anh và người phụ nữ khác. Nhưng anh đảm bảo, anh và cô ta sẽ không có chuyện gì đầu, anh vẫn là của em. Em không cần biết những năm tháng thảm hại của anh, em chỉ cần biết tương lai tươi sáng là được." “Sau này anh sẽ che mưa chắn nắng cho em, anh sẽ đưa đón em, chỉ cần em ở bên anh, cùng anh đi hết con đường.”
Câu nói cuối cùng khắc ghi vào tim cô. Trái tim Hứa trúc Linh rạo rực, cho dù trong lòng có phiền muộn thì cũng được trút bỏ hết. Ai cũng có quá khứ, Cổ Thành Trung cũng vậy.
ngôn tình ngược
Cô không thể cứ mãi níu kéo quá khứ, cô làm khổ bản thân thì cũng khiến anh mệt mỏi.
Cô sẽ bỏ qua quá khứ của anh và hướng tới tương lai tươi đẹp.
Cô ôm lấy anh, nói: “Vậy thì anh cũng đừng nhớ dáng vẻ lúc trước của em nữa, lúc trước em vô dụng, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh. Em muốn anh ghi nhớ dáng vẻ hiện tại của em, dũng cảm, liều lĩnh, biết phấn đấu. “Cô gái ngốc của anh, dáng vẻ này của em thật khiến anh thương xót mà." “Đừng thương xót em, em muốn bản thân mình tốt hơn, thật rạng rỡ gả cho anh lúc hai mươi tuổi, chỉ cần vậy mà thôi." “Anh rất mong tới ngày đó, chờ đợi cô dâu đẹp nhất của anh. “Ừm, đến lúc đó, anh đã là ông chủ ba mươi rồi.” "..."Cố Thành Trung nhất thời bất lực nói:"Nếu em còn nhắc tới tuổi của anh, anh sẽ đánh mông em đó. "Vậy đến lúc đó em tổ chức cho anh lễ sinh nhật ba mươi tuổi được không? “Không được!”
Cổ Thành trung cự tuyệt ngay lập tức. “Lớn như vậy rồi mà còn giận kiểu đó, như trẻ con ấy.” “Bỏ qua chủ đề này ngay, nếu không anh không để em yên đâu.” “Được rồi, được rồi, ngủ thôi. Hôn em một cái, em sẽ ngủ!"
Cô nũng nịu.
Con gái lúc nào cũng muốn được ôm hôn rồi nhấc bổng lên!
Cổ Thành Trung ôm lấy cô, hôn môi cô, nhưng cũng chẳng dám hôn sâu, sợ bản thân không kìm chế được, anh cũng không muốn giày vò bản thân quá mức.
Lại kiểu mân mê chán chê phải dừng lại, nhưng đến cuối cùng ham muốn vẫn dâng trào.
Anh thở dài trong lòng. Anh là một ông chú ba mươi tuổi mới lấy được cô vợ hai mươi tuổi.