Ban đêm, người leo núi đều đi tắm suối nước nóng.
Chân của Hứa Trúc Linh bị thương nên cô cũng không có đi. Bạch Minh Châu ở lại ký túc xá chăm sóc cô.
Thật ra Hứa Trúc Linh ở một mình cũng được, nhưng Bạch Minh Châu cứ khăng khăng phải ở lại.
Lúc cô đi ăn khuya lại nghe được chuyện hay.
Lúc tắm suối nước nóng có một cô gái đột nhiên rớt xuống nước, bệnh tim tái phát.
Tất cả mọi người đều bối rối, vội vàng hô cứu người.
Người đầu tiên chạy tới là Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung cấp cứu xong đưa tới bệnh viện gần đây.
Bọn họ nói rất thần kỳ, thậm chí còn nói Cố Thành Trung đã hô hấp nhân tạo, còn ấn ngực của người khác.
Mặc dù Hứa Trúc Linh biết rằng đây là thao tác cơ bản để cứu người nhưng khi nghe vào tai vẫn có chút khó chịu.
Miệng của Cố Thành Trung chỉ có thể để mình cắn, người khác chạm thử là sao chứ?
Hơn nữa tay của anh cũng chỉ có thể sờ mình. Dù mình có nhỏ, nhưng cũng là do anh chọn. Cho dù có nhỏ hơn nữa thì anh cũng phải chấp nhận.
"Cổ Thành Trung chết tiệt."
Hứa Trúc Linh nói một cách tức tối. Bạch Minh Châu thấy cô như thế thì cười rồi nói: "Ghen à?"
"Không những ghen mà còn ghen to ấy chứ."
Trong lòng Hứa Trúc Linh đang rất không thoải mái.
"Đợi Cố Thành Trung trở về rồi hỏi là được rồi. Nhìn cái dáng vẻ hẹp hòi của cậu kìa."
Hứa Trúc Linh không chịu về phòng, cô cứ chờ bên ngoài. Bạch Minh Châu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đứng chờ với cô.
Người khác đều đã về phòng đi ngủ cả rồi, nhưng hai người họ còn cố chấp ngồi trên thềm đá.
Cố Thành Trung và Nguyên Doanh đi về chung với nhau, hai người còn đang cười cười nói nói thì nhìn thấy hai con 'chó xù' đang ngồi trước cửa.
Hai cô gái buồn ngủ muốn chết rồi, mắt đều đã mở không ra nhưng vẫn cố gắng dùng tay chống cằm.
"Trúc Linh?" Cố Thành Trung vỗ vỗ vai của Hứa Trúc Linh, bây giờ cô mới tỉnh lại.
Cô thấy anh về rồi thì ngay lập tức đứng phắt dậy.
"Anh về rồi, nghe nói mới vừa hô hấp nhân tạo cho người khác đúng không?" "Em nghe được ở đâu thế?"
"Anh đừng có quan tâm em nghe được ở đâu. Anh hôn người ta rồi còn sờ người ta nữa đúng không?" Hứa Trúc Linh nói với vẻ không vui.
Người tắm suối nước nóng cũng chẳng phải mỗi Cố Thành Trung, sao những người khác không chạy tới mà anh vội vàng chạy tới làm gì chứ?
Hứa Trúc Linh nghĩ tới đây thì trong lòng có chút khó chịu.
Nguyên Doanh nghe thế thì nói: "Đây không phải là hôn với sờ, đây là thao tác cơ bản để cứu người. Phải đè ép lồng ngực mới đè được nước trong đó ra, hiểu chưa?"
"Đúng thế, Trúc Linh em cũng đừng quá quan tâm làm gì. Đây là thao tác y học bình thường mà thôi."
"Vậy tại sao người khác không chạy lên mà anh đi làm cái gì?"
"Dù sao anh ấy cũng là cấp trên, tính mạng của nhân viên là quan trọng nhất mà."
Bạch Minh Châu giải thích.
Cô ấy có chút ngại không dám nhìn Nguyên Doanh. Dù sao trước đó cô ấy nói tuyệt tình đến thế.
Ánh mắt Nguyên Doanh nhìn Bạch Minh Châu rất lạnh nhạt, giống như nhìn một người lạ vậy.
Anh ta đang cố gắng không đưa mắt tới, anh ta đang khống chế tâm trạng của mình.
"Cô ấy mắc bệnh tim, còn về phần người làm hô hấp nhân tạo à...?" Cố Thành Trung nhìn bộ dạng ghen tuông của Hứa Trúc Linh thì không nhịn được cười, anh nói tiếp: "Đúng là cô ấy mắc bệnh tim, cho nên té xỉu xuống suối nước nóng, cuối cùng còn đuối nước. Cứu người là thật, nhưng là do Nguyên Doanh làm hô hấp nhân tạo. Cậu ta là bác sĩ, cậu ta không xông lên thì anh xông lên làm gì chứ."
"Là bác sĩ Doanh ư?"
"Cái gì, là anh à?"
Bạch Minh Châu ngạc nhiên thốt lên. "Xem ra lần sau chúng ta mới có thể uống vui vẻ rồi. Tôi không quấy rầy mọi người nữa, tối nay tôi còn phải lái xe về."
Nguyên Doanh không trả lời Bạch Minh Châu mà là quay người rời đi. Bạch Minh Châu vội vàng chạy tới tóm cổ tay anh ta và nói: "Anh hôn người khác còn sờ người khác nữa ư?"
"A? Minh Châu, không phải cậu vừa mới khuyên tớ đây là thao tác cơ bản để cứu người ư?"
"Không giống nhau, tớ tưởng rằng là Cố Thành Trung!" Bạch Minh Châu nhìn về phía Nguyên Doanh rồi nói: "Anh có lầm không?"
"Anh là bác sĩ, anh cứu người, chăm sóc người bị thương không phải là chuyện bác sĩ nên làm sao?
"Nhiều người như thế cần anh đi à?"
"Anh là bác sĩ, anh có đạo đức nghề nghiệp của mình. Được rồi, cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nguyên Doanh nói một cách bình thản rồi đẩy tay Bạch Minh Châu ra. Bạch Minh Châu vẫn không từ bỏ mà đuổi theo.
Hứa Trúc Linh quay đầu nhìn lại.
Vốn là cô không vui, sao bây giờ lại biến thành Bạch Minh Châu không vui rồi.
Ngay lúc cô đang cảm thấy mê mang thì đột nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, cô sợ tới nỗi giật nảy mình. Ôm chặt lấy cổ của Cổ Thành Trung theo bản thăng.
Đột nhiên Cố Thành Trung lại ôm cô lên.
"Anh làm gì thế hả? Mau buông em xuống đi, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao bây giờ?"
"Bây giờ mọi người đi ngủ cả rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi."
Cố Thành Trung trực tiếp bế Hứa Trúc Linh tới phòng mình. Anh vẫn còn có chút mệt vì ngộ độc thực phẩm nhưng vẫn thừa sức ôm cô.
"Không ngờ rằng cô nhóc nhà em ghen cũng ghê nhỉ. Không cho hô hấp nhân tạo cho người khác luôn cơ?"
"Nếu như trong lúc nguy cấp thì em sẽ không ngăn cản anh. Thế nhưng rõ ràng là có nhiều người ở đó như thế vì sao mà hết lần này tới lần khác lại là anh. Khương %3D Anh Tùng cũng ở đó mà."
"Anh biết, lần sau khi làm bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ nghĩ một chút. Anh là người có gia đình rồi, có việc nên làm có việc khôn anh biết mà."
"Anh biết là tốt, nghe các cô ấy nói mà sắp kể thành phim dài tập rồi đấy."
"Được rồi được rồi. Em ở đây đợi anh, anh đi tắm rồi đi ngủ."
"Lần này... có phải trả tiền không?"
"Có cái nào ít hơn một nghìn à?"
"Có chứ, trong túi em có năm trăm đồng này."
"Vậy thì ngủ thôi."
Cổ Thành Trung vừa cười vừa nói.
Rất nhanh sau đó Cố Thành Trung đã tắm rửa xong, Hứa Trúc Linh đang nằm trên giường xem mạng xã hội.
"Em thích mèo à?"
Cố Thành Trung nhìn thoáng qua một chút.
"Đúng thế, chỉ cần là mèo em đều thích."
"Vậy sau này em nuôi mèo, anh nuôi em được không?"
Cố Thành Trung nói một cách dịu dàng.
Trái tim của Hứa Trúc Linh run lên, câu nói này của Cố Thành Trung đã làm cô rung động.
"Được, anh nhớ giữ lời đó. Đợi chúng ta kết hôn rồi sẽ nuôi cả phòng mèo luôn."
"Ừ, em có thể nuôi cả phòng mèo, nhưng anh chỉ muốn nuôi mỗi em thôi." Cả đời này chỉ nuôi một mình cô là đủ rồi.
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì thấy rất ấm áp.
Cô tựa vào ngực anh rồi tiếp tục nghịch điện thoại. Mà Cố Thành Trung cũng còn có một số công việc phải xử lý.
Bầu không khí rất hòa hợp, mặc dù hai người ai làm việc của người nấy nhưng chẳng hề nhàm chán chút nào cả. Đợi lúc Cố Thành Trung làm xong thì Hứa Trúc Linh đã ngủ say rồi.
Cô hồn nhiên như một con mèo con, móng vuốt vẫn còn đặt trên người anh.
Lúc này Cố Thành Trung cảm thấy rất thỏa mãn. Anh biết là mình ngủ chung giường với cô sẽ rất đau khổ nhưng anh có thể vui vẻ chịu đựng. Anh muốn ôm cô ngủ.
So với hạnh phúc thì đau khổ quá tầm thường.
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh tỉnh dậy. Lần này cũng tính là có kinh nghiệm rồi.
Cô cười hì hì thưởng cho Cố Thành Trung năm trăm đồng, rồi nhìn anh nhận lấy một cách trịnh trọng.
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, dường như là đi về phía này.
Hứa Trúc Linh giật mình vội vàng chạy vào nhà vệ sinh mà trốn.
Rất nhanh sau đó có người gõ cửa. Cố Thành Trung chuẩn bị xong thì đi ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là cô gái được cứu hôm qua. Cô ấy ở trong bệnh viện một đêm cũng đã quay về bình an rồi. Hứa Trúc Linh mở he hé cửa ra đủ để nhìn thấy chuyện xảy ra ở cửa phòng.