“Tôi không muốn nói những lời khó nghe, ngày mai liền rời khỏi nơi này.”
“Nếu như… tôi không rời đi?”
“Vậy thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn của mình. Nếu như cô không chịu ở lại trong phòng mà Gố Thành Trung đã sắp xếp cho mình, tôi sẽ đích thân đưa cô trở lại hội Nhật Kinh. “
“Được, tôi hiểu rồi. “
Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, câu trả lời năm trong dự đoán, sớm đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy đau khổ?
Trong lòng thật sự rất đau… khó thở, muốn khóc.
Cô hít một hơi thật sâu, quật cường lau khóe mắt, cứng rắn không để rơi một giọt nước mắt nào.
Cô sải bước đi về phía phòng ngủ của mình.
Hai người, đi ngang qua nhau.
Sáng ngày hôm sau, Nhật Kinh Lê Sa thức dậy từ rất sớm, trước tiên đi từ biệt Quý Thiên Kim.
Quý Thiên Kim có chút ngạc nhiên, vì Lê Sa ở đây thấy rất vui, lại đột nhiên muốn quay về.
Bà ấy rất thích Lê Sa, Lê Sa rất đáng yêu, được mọi người yêu quý, cũng rất biết quan sát lời nói và sắc mặt người khác, nói tóm lại là một cô gái thông minh lanh lợi, tâm sáng như gương, mặc dù lớn lên trong công ty Nhật Kinh, nhưng con bé không hề bị nhiễm bụi trần.
Bà ấy cũng tin rằng, Cố Thành Trung đã dám để người ở lại nơi này, thì tuyệt đối không phải là người xấu.
Nếu không Gố Thành Trung làm sao có thể đặt Hứa Trúc Linh vào vòng nguy hiểm được?
Lê Sa miễn cưỡng giữ khuôn mặt tươi cười, giả vờ như không có vấn đề gì, chỉ nói là bản thân mình rất nhớ tên ngốc Phó Thanh Viên.
Quý Thiên Kim là một người thông minh, có nhìn ra điều gì đi chăng nữa cũng không vạch trần, chỉ muốn để con bé sau này muốn đến thì đến, không cần phải khách sáo.
Sau khi tạm biệt Quý Thiên Kim, Lê Sa trực tiếp gọi xe rời đi, không chào hỏi bất kỳ người nào khác nữa.
Lúc dùng bữa sáng, mọi người đều xuống ăn, không thấy Lê Sa xuất hiện.
Bạch Minh Châu không nén được nghi hoặc, Quý Thiên Kim từ nhà bếp đi ra nói luôn: “Lê Sa đã quay về rồi, nói là nhớ Phó Thanh Viên, muốn quay về đó sống.”
“Cái gì? Lê Sa đi rồi sao? Sao anh vẫn còn ngồi đây, không phải là bạn trai nên đưa bạn gái về nhà chứ?”
Bạch Minh Châu nhìn sang Diên, trong suy nghĩ của cô, bạn trai nên đưa bạn gái về nhà.
Hứa Trúc Linh cũng nhìn anh ta nói: “Đúng đó, anh cũng nên đặt chút tâm tư vào Lê Sa một chút, tôi sau này không đi ra ngoài nữa, tôi ở lại nhà họ Quý rất an toàn, anh cứ yên tâm yêu đương, không dễ gì mới gặp được một cô gái tốt như vậy.”
“Cô ấy….tốt không?”
Anh ta thở ra ba chữ, đầu mày nhíu chặt.
Trong mắt anh ta, Nhật Kinh Lê Sa là một cô gái ồn ào, tinh quái kỳ quặc, giống như một con hồ ly nhỏ.
Anh ta biết cô ấy không phải người xấu, nhưng thân phận không rõ ràng, biết đâu lại làm ra điều bất lợi cho Hứa Trúc Linh thì phải làm sao?
Anh ta đã đề phòng, chỉ là….được biết cô ấy đã rời đi, ngoài Quý Thiên Kim ngạc nhiên, thì những người còn lại đều rõ.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta có chút khó chịu.