Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người trước kia họ đối phó, hoặc là uy hiếp mấy câu, hoặc là trực tiếp cho một trận. Đừng nói là đưa tiền, cho dù bắt phải giao cả vợ ra cũng không ai dám ho he câu nào.
Mã Quân nở nụ cười hung ác: “Cậu họ Tôn đúng không, tôi gọi cậu là cậu Tôn nhé. Cậu cũng thấy rồi đấy, đám anh em của tôi hơi nóng tính. Nếu cậu không dứt khoát, đám anh em của tôi mất hứng thì đến cả tôi cũng không ngăn được họ đâu”.
“Lần trước có một tên nói lắm thêm một câu mà bọn họ đã đánh gãy tay rồi, tôi nhìn mà cũng thấy không đành lòng!”
Tạ Viễn cũng trở nên huênh hoang: “Tên họ Tôn kia, anh hãy ngoan ngoãn đưa tiền đi, sau đó lập tức tới nhà chữa bệnh cho mẹ tôi, có nghe không hả?”
Ngang ngược thật đấy!
Vẻ mặt Tôn Hàn vẫn luôn bình tĩnh, anh cũng không sốt ruột quyết định chuyện có đưa tiền hay không, chỉ thấy hơi tò mò.
“Anh Mã đúng không, phải rồi, tôi nghe nói ở thành phố Giang Châu thì kẻ sành sỏi nhất trong ngành của các anh chính là Trương Bát Bì, anh có biết người đó không?”
Ai mà không biết Trương Bát Bì chứ?
“Tất nhiên là biết, trước kia tôi làm việc dưới trướng hắn. Nhưng sau này hắn đắc tội ai đó, bị đánh gãy hai chân sau đó bị đuổi khỏi thành phố Giang Châu”.
“Nếu cậu Tôn muốn lấy danh tiếng của hắn để hù dọa tôi thì e là đã sai rồi!”, Mã Quân nói với giọng không đồng tình.
Trương Bát Bì giờ đây chỉ còn là quá khứ.
“Ồ, nói như vậy thì công ty tài chính Tài Nguyên chính là công ty mà Trương Bát Bì gom tiền vào rồi. Người xử lý Trương Bát Bì tên là gì ấy nhỉ…hình như là người của Lý Tứ Hổ ra tay, người này giờ thế nào rồi?”, Tôn Hàn hỏi
Mã Quân lập tức trở nên kiêng dè: “Cậu đừng có nói là cậu biết anh Tứ đấy nhé?”
Nếu tên Tôn Hàn trước mặt là bạn của anh Tứ thì hắn không thể không kiêng dè.
“Anh Mã, anh đừng có nghe anh ta nói lung tung, sao anh ta có thể quen anh Tứ được?”
Tạ Viễn rất sốt ruột, hoàn toàn không hề tin Tôn Hàn quen biết Lý Tứ Hổ.
“Anh Tứ, nghe có vẻ rất lợi hại đấy nhỉ”.
“Thế này nhé, tôi có thể đưa năm triệu tệ. Bảo anh Tứ của các người tới lấy, chỉ cần hắn dám lấy thì đừng nói là năm triệu trệ, năm mươi triệu tệ tôi cũng sẽ đưa!”
Lúc này Tôn Hàn lại nói như vậy.
Nhưng khi nghe thấy năm mươi triệu tệ, Mã Quân lại chẳng hề thấy vui vẻ chút nào mà càng thấy kiêng dè, dường như đã chạm phải điểm mấu chốt.
Tên này nói lớn lối như vậy không phải là vì quen biết anh Tứ, mà là hoàn toàn không coi anh Tứ ra gì.
Thành phố Giang Châu rất lớn, những nhân vật lợi hại cũng đầy nhan nhản.
Mà những kẻ cho vay nặng lãi như họ cũng chỉ có chút bản lĩnh tung hoành ở cái tầng lớp thấp nhất này thôi. Nếu như gặp những người ở tầng lớp trên thì họ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Mã Quân giờ bắt đầu thấy hối hận, sao có thể chưa nghe ngóng kỹ càng đã đồng ý làm việc này cho Tạ Viễn chứ. Sao hắn không chịu nghĩ kỹ, người có thể lấy ra được năm triệu tệ đâu thể nào là người bình thường được?
“Cậu Tôn, chuyện này là do tôi có mắt không tròng, mong cậu bỏ quá cho. Coi như tôi chưa nhắc đến chuyện tiền nong!”
Tuy năm triệu tệ rất béo bở, nhưng Mã Quân hiểu rằng có tiền mà không còn mạng để xài thì cũng công cốc. Cho dù hắn vẫn hoài nghi tên họ Tôn này chỉ đang phô trương thanh thế, nhưng Mã Quân vẫn quyết định lùi bước.
Ngộ nhỡ người ta là một nhân vật tầm cỡ thì năm triệu tệ không hề đáng giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK