Nghe nói Tôn Hàn có gia sản hàng chục tỷ, Văn Thước Tùng như bừng tỉnh hỏi lại ngay: “ồng không lừa tôi đấy chứ?”
Ở Tê Bắc này, Văn Thước Tùng cũng được coi là tầng lớp có quyền thế bậc nhất. Hắn tự cho mình là tài giỏi vì đã kết thân được với một nhân vật vô cùng có máu mặt.
Việc kết giao đó còn do một nguyên nhân quan trọng, Văn Thước Tùng có một cô em gái, mà em gái hắn chính là người phụ nữ của nhân vật máu mặt kia.
Đứa trẻ trong bụng cô em gái cũng chính là của người đó.
Hơn nữa, người đó rất quan tâm đứa trẻ trong bụng em gái hắn.
Văn Thước Tùng không thiếu quyền, nhưng lại thiếu tiền!
Nếu có một ông em rể giàu như vậy thì đúng là không còn gì bằng.
“Cậu chủ Văn, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám lừa cậu!”, Tiết Kiến Quốc vội vã bảo đảm.
“Vậy được, tối nay đưa cả anh ta
tới”.
Chỉ một lát sau, Văn Thước Tùng đã rời khỏi đó.
Dù gì tối nay cũng gặp, giờ đông người huyên náo mà ra làm quen thì có khi còn xảy ra sự cố.
Mười triệu tệ!
Tiết Kiến Quốc mặt không giấu nổi niềm vui, ông ta còn nấp trong góc nhìn Tôn Hàn với vẻ oán hận, nở nụ cười thâm độc rồi lẩm bẩm: “Đừng trách tôi, ai bảo cậu keo kiệt như vậy làm gì, đáng ra cậu phải đối xử tốt với cậu nó hơn mới phải. Không biết hiếu kính trưởng bối gì cả!”
Buổi tiệc mừng thọ kết thúc thuận lợi, lúc cả nhà chụp ảnh kỷ niệm, bà cụ cười vô cùng vui vẻ. Có lẽ bà cũng không ngờ rằng vào cái tuổi gần đất xa trời này vẫn còn được cả nhà sum vầy chúc thọ như thế này.
Sau khi Tiết Lan và Liễu Y Y bị đuổi khỏi nhà họ Liễu, Tiết Kiến Quốc đã cắt hẳn liên lạc với Tiết Lan.
Những năm nay, bà cụ chỉ nói chuyện với Tiết Lan vài câu qua điện thoại.
“Y Y, tối nay cậu có bữa cơm bàn chuyện làm ăn với đối tác, con có thể tham gia cùng được không? Đúng rồi, cậu Tôn cũng có thể đi cùng”.
Khi ra đến bên ngoài, mấy người Tôn Hàn đang định rời đi thì Tiết Kiến Quốc vội vã đuối theo.
Tiết Kiến Quốc biết nếu nói là giới thiệu đối tượng thì Liễu Y Y chắc chắn sẽ không đi, cho nên mới bịa ra chuyện đối tác gì đó.
Liễu Y Y thoáng cau mày hỏi lại:
“Cậu ăn cơm với đối tác làm ăn thì con tham gia làm gì?”
“Giờ con đã là quản lý cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy, hơn nữa còn phụ trách thương hiệu Y Minh Nguyệt.
Đối tác của cậu đã nghe nói không ít lần nên rất hy vọng có thế gặp được con. Y Y, con đến đó giúp cậu một lát thôi, ngồi một lúc rồi về cũng được mà. Con phải nể mặt cậu chút chứ?”, Tiết Kiến Quốc khẩn cầu.
Liễu Y Y không nói gì nhưng mặt đầy vẻ không cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng vẫn là Tiết Lan phải lên tiếng: “Cậu con đã nói như vậy rồi thì cứ đi đi con”.
Nói thế nào đi nữa thì Tiết Kiến Quốc vẫn là em trai ruột của Tiết Lan, giúp đỡ việc nhỏ như vậy cũng chẳng mất gì.
Thấy mẹ mình đã mở lời rồi thì Liễu Y Y cũng khó mà từ chối được nên chỉ đành đồng ý.
“Vậy còn cậu Tôn thì sao?”
Thấy Liễu Y Y đã đồng ý, tảng đá trong bụng Tiết Kiến Quốc như đã được đặt xuống. Ông ta lại quay sang Tôn Hàn với vẻ nịnh nọt.
Vị này cũng là đối tượng mà Văn Thước Tùng chỉ mặt đặt tên!
Tôn Hàn khẽ mỉm cười đáp: “Dù gì tôi cũng rảnh, vậy thì đi cùng cũng được”.
“Vậy được, đợi lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho chị Tiết Lan nhé. Tối nay gặp, tối nay gặp!”
Tiết Kiến Quốc cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, vốn ông ta nghĩ sẽ phải năn nỉ sùi bọt mép kia đấy. Tiết Kiến Quốc lúc này mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Tiếp theo đó, Tôn Hàn lái xe đưa Tiết Lan, Liễu Y Y và Đồng Đồng rời khỏi đó, quay lại khách sạn.
Họ vẫn phải ở lại Tê Bắc thêm vài ngày nữa.
Thứ nhất là vì Tiết Lan muốn dành thêm mấy ngày ở bên cạnh mẹ mình.
Mẹ Tiết Lan đã tám mươi rồi, không biết khi nào sẽ về với tố tiên. Thân là con gái, Tiết Lan đương nhiên phải dành thời gian chăm sóc mẹ.
Ngoài ra Tôn Hàn cũng còn việc cần giải quyết.
Anh đến Tê Bắc là để gặp Tả Quân!
Anh không nghĩ mình có thể thành công ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng phải đế Tả Quân biết đến anh cái đã.