“Không tin đúng không? Tiểu Vũ, nói cho họ biết tên của bố con đi!”, Tần Phụng hung hăng nói.
Tạ Tiểu Vũ yếu ớt đáp: “Bố con tên là Tạ Phương Thư!”
Tạ Phương Thư!
Khi cái tên này được thốt ra, các phụ huynh cũng chẳng có phản ứng gì, họ không biết người này.
Nhưng cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều biến sắc.
“Bộ trưởng Bộ Giáo dục, Tạ Phương Thư?”, cô hiệu trưởng kinh ngạc thốt lên.
Nếu bố của Tạ Tiểu Vũ đúng là người đó thì muốn đóng cửa nhà trẻ bọn họ cũng vô cùng dễ dàng!
Thấy cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều biến sắc, các phụ huynh khác đều lờ mờ đoán được một chút.
Chồng của Tần Phụng e là một nhân vật máu mặt!
Thấy phản ứng của mọi người, Tần Phụng liền vô cùng kiêu căng, chị ta uy hiếp: “Hiệu trưởng, tôi không muốn làm lớn chuyện! Bây giờ tôi cho các người cơ hội cân nhắc lần cuối. Các người có đuổi việc cô giáo Hồ không?”
Cô hiệu trưởng vô cùng bối rối, cũng cực kỳ khó xử.
Hôm nay nếu đuổi Hồ Văn thì một là không công bằng với Hồ Văn, hai là danh tiếng của nhà trường cũng mất sạch.
Nhưng nếu không làm thế thì e là nhà trẻ Lam Thiên sẽ phải đóng cửa.
Đúng là làm thế nào cũng không ổn!
“Hiệu trưởng, tất cả do tôi đã không dạy dỗ Tạ Tiểu Vũ đàng hoàng, tôi chủ động từ chức!”
Lúc Tạ Tiểu Vũ nhập học, Hồ Văn đã từng xem lý lịch của Tạ Tiểu Vũ, biết được tên bố cậu bé. Nhưng có rất nhiều học sinh, cô ấy không thể nhớ hết được.
Mà bây giờ, khi biết được thân phận của bố Tạ Tiểu Vũ thì Hồ Văn đã không còn trông chờ gì nữa.
Cho dù có uất ức thế nào thì chỉ có từ chức mới có thể giải quyết chuyện này.
“Tôi nói rồi, là đuổi việc chứ không phải từ chức! Hiệu trưởng, cô hãy quyết định đi!”. Nhưng Tần Phụng lại chắp hai tay trước ngực, vô cùng kiên quyết.
Từ chức và bị đuổi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Một khi Hồ Văn bị đuổi thì đồng nghĩa với việc sau này những nhà trẻ chính quy sẽ không bao giờ tuyển cô ấy nữa.
“Cô Tần, Hồ Văn đã đồng ý từ chức rồi, sao cô vẫn không chịu buông tha?”, cô hiệu trưởng khẩn cầu.
“Ha ha, không chịu buông tha? Thói đời này chính là như vậy, con người sang quý hay nghèo hèn đều có cách biệt rõ ràng, có giỏi thì cô đừng có đồng ý yêu cầu của tôi!”