Dù Lý Huệ Dĩnh không thông minh nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng, thế là liền hỏi dò Ngô Tuyết Phong với giọng điệu yếu ớt: “Tuyết Phong, bạn anh có thân phận như thế nào vậy?”
Ngô Tuyết Phong đã hoàn toàn không còn hy vọng gì với người phụ nữ này. Cậu ta chỉ hừ lạnh, sau đó quay ngoắt mặt đi.
“Cậu, cậu Tôn này, xin hỏi cậu rốt cuộc là ai?”
Người bình thường mà nghe thấy cái tên La Thông thì ít nhiều gì cũng sẽ kính nể vài phần.
Mà Tôn Hàn lại chủ động nhắc đến tên La Thông, hiển nhiên là có quen biết, hơn nữa với thái độ của anh…không còn gì phải bàn cãi nữa.
Lâm Trung Trạch không quan tâm đến nỗi đau đớn nữa, liền dè dặt hỏi dò thân phận của Tôn Hàn.
Nếu như người mà Tôn Hàn gọi điện là…
Lâm Trung Trạch không dám nghĩ tiếp nữa!
Tôn Hàn lấy một điếu thuốc trong túi ra, từ từ châm lên cho mình, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông không cần đoán nữa, tôi đã gọi điện cho La Thông rồi. Nếu ông là cấp dưới của La Thông thì đơn giản hơn nhiều”.
“Có chuyện gì thì tôi sẽ nói với La Thông, sau đó La Thông sẽ làm việc với ông”.
Ầm!
Lâm Trung Trạch như bị sét đánh, Tôn Hàn tìm đến chủ tịch của ông ta thật sao?
Mục Thành rộng lớn như vậy, chủ tịch mà đến quán bar Ngu Sơn thì cũng phải cần ít nhất là hai mươi phút.
Nếu như là giả thì có thể dễ dàng lật tẩy. Chỉ cần tên Tôn Hàn này không ngu thì chắc chắn sẽ không giở trò ngu xuẩn như vậy.
Nói chuyện với La Thông, như thế không phải rõ ràng bảo La Thông xử lý ông ta sao?
Lúc này vẫn còn một người trong quán bar đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Người đó tất nhiên là quản lý sảnh, anh ta may mắn rằng mình không nghe lời Lâm Trung Trạch đi báo cảnh sát. Nếu không thì không chừng anh ta đã bị liên lụy rồi.
Lúc này anh ta liền nở nụ cười giả tạo: “Anh Tôn, hay là chúng ta đi vào phòng bao nhé, bên trong yên tĩnh hơn nhiều”.
Tôn Hàn châm điếu thuốc, lắc đầu: “Không cần, không mất nhiều thời gian đâu”.
Mười phút sau.
La Thông nhận được cuộc gọi thì vội tới quán bar Ngu Sơn, chỉ mất có mười phút, còn sớm hơn mười phút so với Lâm Trung Trạch nghĩ.
Điều này có nghĩa rằng La Thông rất vội vàng đến gặp Tôn Hàn, dù cho Tôn Hàn bảo ông ta cút tới.
Đang mùa đông mà La Thông đến quán bar với một cái đầu đầy mồ hôi.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lâm Trung Trạch cũng biến mất, ông ta chỉ muốn quay ngược thời gian để tất cả những chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Đáng lẽ ông ta không nên dính vào người phụ nữ đê tiện như Lý Huệ Dĩnh!
“Cậu chủ!”. La Thông đi đến trước mặt Tôn Hàn đứng thẳng tắp, dù đang thở hồng hộc vẫn cung kính nói.
Tôn Hàn không bảo La Thông ngồi mà chỉ tay vào Lâm Trung Trạch đang run lẩy bẩy, hỏi: “Cấp dưới của ông à?”
La Thông cũng đoán ra rằng có lẽ Lâm Trung Trạch đã gây ra chuyện, nhưng không phủ nhận được, chỉ có thể nói: “Đúng vậy!”
“Khiến ông ta biến mất ở Mục Thành, kể cả người phụ nữ đó nữa”.
Lâm Trung Trạch vô cùng khiếp sợ, ông ta không nhịn được mà cầu xin: “Chủ tịch La, tôi đã cống hiến cho công ty bao nhiêu năm như vậy, không có công lao cũng đã góp sức nhiều mà…”
“Lâm Trung Trạch, có phải ăn tiền của công ty cũng gọi là công lao không? Ông làm mấy chuyện này cũng rất kín đáo, vốn tôi còn định nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua. Nhưng bây giờ tôi không cứu được ông đâu!”
La Thông vô cùng tức giận, bản thân ông ta không bị giận lây đã là tốt lắm rồi, đâu còn rảnh mà lo đến Lâm Trung Trạch nữa?
“Chủ tịch La…”
“Đưa người phụ nữ này cút đi!”
Lâm Trung Trạch hoàn toàn tuyệt vọng. Ông ta biết rằng tiền đồ của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, nếu cứ mặt dày bám lấy thì e là sẽ không thể nào yên lành rời khỏi Mục Thành.
Thế là ông ta chỉ có thể gào lên với Lý Huệ Dĩnh đang ngây ra: “Đứng đó làm gì, cút đi!”
Hai người chán nản rời đi, vô cùng chật vật.
Ngô Tuyết Phong cứ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy rất sảng khoái, rất vui vẻ, nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Huệ Dĩnh thì cậu ta lại chẳng thể vui vẻ.
Cô ta dù sao cũng là người phụ nữ mà Ngô Tuyết Phong đã dùng cả ba năm để yêu say đắm.
Cho dù đã tìm lại được thể diện thì cuối cùng cậu ta vẫn là người thua cuộc.