Dù vô cùng sót của, nhưng Hàn Thế Văn vẫn thấy xứng đáng.
Nhưng nếu giờ muốn bảo Thẩm Tri Thu gặp riêng Từ Tiểu Bân để nói chuyện thì chắc có cho thêm nhiều tiền đến mấy, Cung Ngạo cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu mà khó quá thì thôi cũng được ạ”, Từ Tiểu Bân gượng cười rồi nói với vẻ mất mát.
“Thẩm Tri Thu sẽ đến đây dùng bữa, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em ngồi cùng bàn với cô ấy, Tiểu Bân, em thấy sao?”, Hàn Thế Văn chợt hỏi.
Hàn Thế Văn thật sự chỉ nghĩ ra được cách này thôi.
“Thế thì phiền anh rể ạ!”, Từ Tiểu Bân lập tức tươi cười hớn hở, như vậy cũng được, ít ra đã được ngồi gần người nổi tiếng rồi.
Bọn họ uống thêm một lúc rồi giải tán.
Từ Tiểu Bân đã uống rượu, còn Tôn Hàn thì không nên anh lái chiếc A8 về khách sạn.
“Anh, anh thử nói xem bây giờ trông Thẩm Tri Thu như thế nào nhỉ? Giờ cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi, chắc không còn xinh như trước nữa”.
Từ Tiểu Bân uống say nên bắt đầu nói liên thiên trên xe.
Tôn Hàn đang lái xe cũng phải liếc nhìn: “Trông Thẩm Tri Thu thế nào liên quan gì đến em? Người ta có thích em đâu mà”.
“Nhỡ có thích thì sao?”
Đúng là rượu vào lời ra, chứ lúc tình táo, chắc chắn Từ Tiểu Bân không dám nói ra câu này, nhưng giờ đã say đứ đừ nên chẳng kiêng dè gì nữa cả.
“Chờ đến lúc ấy đi đã!”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp lời, sau đó bổ sung thêm: “Tốt nhất giờ em hãy nghĩ kỹ về chuyện đầu tư nguyên thạch đi. Diệp Tô đã cược cả tính mạng của mình vào đó rồi đấy, nếu em định lừa chị ấy thì phải dừng ngay đi”.
Nghe thấy vậy, Từ Tiểu Bân lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Lần này, cậu ta chơi hơi mạnh tay rồi!
Ai mà ngờ Diệp Tô lại dám dùng tiền công quỹ của công ty để đầu tư vào nguyên thạch chứ!
Từ Tiểu Bân muốn tìm một công tử Bạc Liêu đầu tư mười triệu để giải quyết vấn đề rắc rối của mình, ít ra cậu ta còn chút lương tâm, không muốn hại người khác.
Nhưng không bảo Diệp Tô đầu tư thì liệu bố con Dương Khai Phú có chịu bỏ tiền ra không?
Cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa cũng tại Diệp Tô tham lam, giờ còn trách ai?
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Bân đã không còn thấy áy náy nữa.
“Lừa bịp gì đâu, Tôn Hàn, sao con coi thường em mình thế nhỉ? Con nghĩ em con không thể làm được việc gì đứng đắn sao?”, Dương Dung ngồi phía sau lên tiếng trách móc.
Trong lòng Từ Tiểu Bân càng thêm kiên định, quyết không lay đông.
Đến mẹ còn ủng hộ cậu ta là biết cậu ta không hề sai rồi, thế nên cậu ta tiếp tục hùng hồn nói: “Đúng đấy anh, đời em chưa có công trạng gì, nhưng lần này em kiếm được tiền thật! Nếu anh có tiền thì đầu tư thử đi, em đảm bảo anh không lỗ được đâu”.
Chỉ cần ngày mai nhà Dương Khai Thái đầu tư tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong, Từ Tiểu Bân chẳng những trả được hết nợ, mà còn được nhận một khoản nho nhỏ từ chủ đầu tư.
Nhưng chắc cũng không ít đâu.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng không chịu cho cậu ta tiền thì đành thôi vậy.
“Anh không có tiền, mà cũng không hứng thú với nguyên thạch đó”, Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu rồi không nói gì nữa.
…
Sáng ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đi tới toà nhà của Cửu Thành.
Anh vừa vào phòng của tổng giám đốc thì đã thấy Kim Thất Lạc đang chờ mình.
“Chào công tử”.
Hôm nay, Kim Thất Lạc rất khách sáo.
Tôn Hàn chào lại một câu rồi ngồi xuống sofa: “Ông bảo có một tin đặc biệt, phía Lý Hắc Tử có động tĩnh gì à?”
“Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long và Vương Bách Vạn đều chuyển trên dưới mười triệu vào một tài khoản nước ngoài, xem chừng là định thuê ai đó ra tay”.
Kim Thất Lạc gọi Tôn Hàn đến đây chuyến này cũng là vì thế.
Bây giờ, Tôn Hàn đã tuyên chiến với đám Lý Hắc Tử, dùng cách đấu lôi đài để quyết định tương lai của Thiên Cửu Môn.
Nếu Tôn Hàn thắng, nhóm Lý Hắc Tử sẽ hoàn toàn phục tùng.
Còn nếu thua thì anh phải rời đi để họ chia năm xẻ bảy môn phái.
Kim Thất Lạc không muốn Tôn Hàn thắng, nhưng thua thì lại càng không.
Tôn Hàn mà thua thì chỉ có nhóm Lý Hắc Tử đã tách khỏi Thiên Cửu Môn nhiều năm là vui.
Nhưng Kim Thất Lạc ông thì khác, tập đoàn Cửu Thành mà ông cụ điều hành là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn, Giang Lệ mà xuống phía Nam thì kiểu gì cũng sẽ nhòm ngó nơi này.
Thế nên ông cụ không còn sự lựa chọn nào khác.