Tỉnh Tây trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Người dân bình thường không hề biết hôm nay có gì khác với những ngày trước nên vẫn tất bật với cuộc sống hàng ngày rồi chờ ngày mai tới.
Nhưng có nhiều người thì lại khác.
Với Thiên cửu Môn mà nói thì có lẽ hôm nay chính là ngày đánh dấu bước ngoặt quan trọng của họ.
“Lý Hắc Tử, ông có ý gì thế hả? Chúng ta đã chung tiền thuê Trần cửu đến rồi, ông còn bảo thương hội ba tỉnh Đông Bắc cho hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây làm gì?”
Mới sáng sớm ngày ra, Tô Vấn Long đã dẫn theo người đến câu lạc bộ Bác Nạp với khí thế hùng hổ như hỏi tội.
Nếu hôm qua, Lý Hắc Tử không dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh tới diễu võ dương oai trước mặt Tôn Hàn thì họ không hề biết chuyện này.
Cho nên bây giờ Tô Vấn Long đang rất tức giận, họ không hề muốn sáp nhập lại với Thiên cửu Môn nữa.
Ai chẳng biết nhiều năm qua Thiên Cửu Môn đã bị chia năm xẻ bảy, thiếu gì thế lực ngoài Tây Nam đang ngấp nghe môn phái này đâu.
Lý do sáu tỉnh của Tây Nam không bị các thế lực bên ngoài xâm chiếm suốt mười năm qua là nhờ họ đồng lòng nhất trí với nhau.
Sáu tỉnh ở đây chỉ có thể nằm trong tay họ.
Song, hành động cấu kết của Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã phá vỡ mối liên kết này.
“Các người đều không đồng ý với hành động này của tôi đúng không?”
Lý Hắc Tử đứng dậy khỏi sofa, sau đó nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng hỏi.
Nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Dù họ có không đồng ý với cách làm của Lý Hắc Tử đến mấy thì vẫn biết rõ thực lực và thủ đoạn của tên ác ôn này.
Lý Hắc Tử có biệt danh này không phải vì gương mặt đen thui của mình, mà là lòng dạ đen tối, ai dám làm trái ý ông ta thì sẽ có kết cục thê thảm ngay.
Những người đang đến hỏi tội Lý Hắc Tử này hầu hết đều là các nhân vật lớn đã quay lưng lại với Thiên cửu Môn, nên cũng không phải người đơn giản.
Nhưng không một ai dám chống đối Lý Hắc Tử cả!
Riêng chỉ có Tô Vấn Long dám thôi!
Giống Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long cũng là một trong ta ông vua của Tây Nam, dù ba bọn họ có chênh lệch về thực lực, nhưng rõ ràng Tô Vấn Long không hề sợ Lý Hắc Tử.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Lý Hắc Tử, bớt nói linh tinh đi, rốt cuộc ông có ý đồ gì?”
“Ý đồ gì ư? Tô Vấn Long, ông đang nói gì thế hả? Đương nhiên là tôi muốn giành chiến thắng tuyệt đối trong trận
đấu tối nay, sau đó đuổi tên nhãi còn vắt mũi chưa sạch là Tôn Hàn biến đi rồi”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Tô Vấn Long cười lạnh hỏi: “ống định lừa ai thế? Một mình Trần cửu chưa đủ hay sao mà còn thuê thêm hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến nữa? Theo tôi thấy, không phải ông muốn thắng trận đấu lôi đài tối nay đâu, mà là vị trí thủ lĩnh của Thiên cửu Môn kìa!”
Nghe thấy vậy, không ít người ở trong phòng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lý Hắc Tử muốn làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn ư?
Vậy chẳng phải ông ta muốn nắm giữ vùng Tây Nam và làm chủ của họ hay sao?
Tất cả mọi người đều bắt đầu phản ứng lại, bảo sao Lý Hắc Tử lại giấu họ thuê hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh tới, ra là có tính toán cả.
Chưa chắc ông ta đã dùng hai người trên để đối phó với Tôn Hàn, mà chờ anh bị đuối đi xong thì sẽ xử lý bọn họ.
Trận đấu lôi đài này của Lý Hắc Tử với Tôn Hàn, các thế lực phản bội Thiên Cửu Môn là họ đã đi theo Lý Hắc Tử.
Chỉ cần Tôn Hàn thua thì danh tiếng của Lý Hắc Tử sẽ như mặt trời giữa trưa.
Chắc chắn ông ta sẽ có địa vị cao hơn hẳn bọn họ.
Vốn dĩ thực lực của Lý Hắc Tử ở tỉnh đã mạnh lắm rồi, giờ có thêm hai trợ thủ là Diêm Hùng và Mạch Ninh nữa thì ai đọ lại ông ta nữa?
Nhưng lúc này, dã tâm của ông ta đã bị bóc trần.
Chuyện đến nước này, ai còn nhịn được nữa?
“Tôi làm thủ lĩnh thay thằng oắt con Tôn Hàn chẳng tốt hơn à?”, bấy giờ Lý Hắc Tử cũng không giấu giếm nữa, mà nhìn thẳng vào Tô Vấn Long rồi nói thẳng ra luôn.
Người đủ tư cách chất vấn ông ta ở đây chỉ có Tô Vấn Long thôi.
Chỉ cần áp chế được Tô Vấn Long thì những người khác sẽ khuất phục hết.
“Ông lên thay, hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”, Tô Vấn Long hừ lạnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là tôi, còn phía bên kia thì tôi chỉ đồng ý mỗi năm giúp họ chút việc vặt thôi”.
Tô Vấn Long hỏi: “Việc gì?”
Lý Hắc Tử cau mày rồi đáp: “Nói chung ông không cần biết, Tô Vấn Long, tôi hỏi ông một câu, ông có chung chí hướng với tôi không?”