Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn vô cùng quả quyết: “Không có gì là ảnh hưởng cả, tôi phải để cả Mục Thành này biết rằng không phải ai cũng có thể ngấp nghé em gái tôi!”


“Tôi cũng phải để em gái tôi biết rằng, có anh trai con bé ở đây thì không ai có thể ép con bé làm chuyện nó không muốn làm!”


Giọng anh vang dội, giờ phút này Tôn Hàn tựa như một vị vua, khí thế bức người!


Từ Khang Niên ngỡ ngàng trong thoáng chốc, sau đó không khuyên nữa: “Nếu cậu chủ đã có tính toán thì tôi cũng không nói nhiều nữa”.


Tôn Hàn mỉm cười, sau đó đưa điếu thuốc vào miệng hít sâu một hơi, nhả ra một làn khói trắng mờ: “Hôn lễ diễn ra vào ngày kia, sau chuyện này thì tôi cũng phải quay về thành phố Giang Châu”.


“Ông cũng không cần phải vội đi, đến lúc đó chúng ta cùng về”.


Về thành phố Giang Châu, giải quyết sạch sẽ những ân oán trong suốt mấy năm nay với gia đình Lâm Mỹ Quyên.


“Vâng!”


….


“Hắt xì!”


Trên con đường buôn bán của Mục Thành.


Từ Hạ đột nhiên hắt xì một cái, cô ấy liền nghĩ rằng ai đang nhắc đến mình vậy?


Lúc này có một người đàn ông trung niên béo mập đang đi cùng cô ấy. Ông ta mặc một chiếc sơ mi lòe loẹt bên trong đồ vest, trên tay cầm một điếu xì gà, hàm răng ố vàng.


“Vào cửa tiệm này đi”.


Người này chính là Hoàng Tài, ông ta đang nhìn một cửa hàng trang sức có tên Kim Phu Nhân.


“A Tài, cửa tiệm này liệu có đắt quá không?”. Một bà già đi đằng sau Hoàng Tài biết giá cả của cửa tiệm này, bà ta liếc nhìn Từ Hạ rồi bắt đầu không tình nguyện mà lải nhải: “A Tài, mua vòng hay mua nhẫn thì mua đại ở cửa hàng nào cũng được, chỉ là một hình thức thôi mà!”


Từ Hạ không nói gì, đối với cô thì mua cái gì cũng chẳng quan trọng.


“Đắt thì đắt, nhà chúng ta đâu có thiếu tiền! Đi nào mẹ! Con thấy mẹ đã đeo cái vòng trên tay suốt bao nhiêu năm rồi, lát nữa con sẽ mua cho mẹ một đôi vòng ngọc!”


Bà già nói chuyện với Hoàng Tài tên là Tiết Lan Anh, bà ra cười không khép được miệng, cũng không chê đắt nữa: “Được được, cứ theo ý của con đi, nhà chúng ta không thiếu tiền!”


“Ông chủ Hoàng!”


Ba người vừa đi vào trong cửa hàng rực rỡ ánh vàng thì nữ quản lý đã lắc eo đi đến, gọi ngọt xớt.


Kim Phu Nhân là một tiệm vàng có tiếng của tỉnh Tây, nó có chi nhánh ở khắp các huyện, giá cả vô cùng đắt đỏ, những người có thể mua hàng ở đây đều là những người có địa vị cao.


Tuy danh tiếng của Hoàng Tài ở Mục Thành không được tốt lắm nhưng cũng là một ông chủ giàu có.


Thế nên tất nhiên nữ quản lý biết ông ta.


“Ha ha, quản lý Mai càng ngày càng xinh đẹp đấy!”


“Vợ chưa cưới của ông chủ Hoàng còn đẹp hơn, nhưng mà… Không có gì, xin mời vào chọn đồ! Có cần tôi giới thiệu cho ông chủ Hoàng không?”


Quản lý Mai liếc nhìn Từ Hạ xinh đẹp giản dị ở bên cạnh, sau đó liền dời mắt đi tiếp tục cười nói với Hoàng Tài.


Cô ta không hề có ý định nịnh nọt vợ của Hoàng Tài, dù sao thì một hai năm sau thế nào ông ta cũng sẽ đổi một cô vợ mới.


Lời cô ta định nói chính là lời tiếc nuối cho Từ Hạ, một cô gái xinh đẹp trẻ trung thế này tại sao lại kết hôn với một kẻ không ra gì cho Hoàng Tài chứ?


Hoàng Tài dù có giàu đến đâu thì cô gái đó cũng không được hưởng!


Nhưng mà tất nhiên quản lý Mai sẽ không nói ra những câu tự hại mình như vậy.


“Được, quản lý Mai giới thiệu cho tôi đi!”


Hoàng Tài rất sĩ diện, biết rằng đồ mà quản lý Mai giới thiệu chắc chắn không phải đồ rẻ, nhưng vẫn đồng ý rất sảng khoái.


Nhưng Tiết Lan Anh lại không hài lòng: “Giới thiệu cái gì mà giới thiệu, bảo cô ta tự đi mà chọn. Con à, không phải con nói sẽ mua vòng ngọc cho mẹ sao! Quản lý Mai, cô đưa tôi đi xem vòng đi, con trai tôi hiếu thuận như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối!”


“Được ạ thưa bà Hoàng, mời đi bên này!”. Quản lý Mai giơ tay, đưa Tiết Lan Anh đi tới khu bán vòng ngọc.


“Được rồi, cô tự đi chọn đi”. Hoàng Tài cũng không thèm quan tâm đến Từ Hạ, dù sao thì miếng thịt béo bở này đã dâng đến tận miệng rồi, bảo tự đi chọn thì nên biết điều mà chọn cái nào rẻ chút.


Thế này cũng tốt, sau này khi ly hôn thì những đồ vật như trang sức đều là của Từ Hạ, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.


Tất nhiên nếu Từ Hạ có thể sinh một đứa con trai cho ông ta thì không cần ly hôn.


Nhưng có thể sao?


Ông ta đã đổi sáu bảy cô vợ rồi mà chưa ai có thể sinh con cho ông ta.


Có lẽ Từ Hạ cũng không phải là ngoại lệ.


“Ừ”. Từ Hạ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi tự mình đi chọn trang sức.


Cô ấy đi đến khu rẻ nhất.


Đám người Hoàng Tài vừa đi vào đã được quản lý Mai đi ra tiếp đón, thế nên tất nhiên là khách hàng của quản lý Mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK