Vốn Đồng Đồng muốn ngủ trưa cùng Liễu Y Y nhưng Tiết Lan phải dỗ dành, hứa sẽ mua đồ chơi cho thì cô bé mới chịu đi ngủ cùng Tiết Lan.
Dường như Tiết Lan đang cố tạo điều kiện cho Tôn Hàn và Liễu Y Y được ở riêng với nhau.
Mặt Liễu Y Y đỏ bừng lên, không khỏi hồi tưởng lại chuyện ban sáng.
“Thực ra anh không nhất thiết phải đi. Tiết Kiến Quốc là người thế nào không phải anh không biết, ồng ấy muốn tôi tới đó chắc chắn là để khoe khoang khoác lác. Tôi biết, anh trước nay vốn không thích tham gia những buổi tiệc vô bố kiểu đó”, Liễu Y Y không vội vã về phòng mà nhìn Tôn Hàn nói.
Tôn Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, Liêu Y Y biết cả những thói quen, sở thích sở ghét của anh.
Ở Giang Châu lâu như vậy rồi nhưng Tôn Hàn chưa bao giờ tham dự một buổi tiệc nào vô thưởng vô phạt như vậy.
“Vốn anh đã không định đi, nhưng anh cảm giác ánh mắt của Tiết Kiến Quốc có gì đó không đúng lắm nên mới đồng ý đi cùng”, Tôn Hàn cũng không giấu giếm mà nói ra suy nghĩ của mình.
Liễu Y Y nghe xong thì lập tức cau mày lại hỏi: “Có gì không đúng? Không phải chỉ là tham gia một buổi tiệc thôi sao? Không phải anh nghĩ nhiều quá rồi chứ?”
Tôn Hàn điềm nhiên đáp: “Anh cũng hy vọng như vậy, tuy nhiên có vấn đề gì hay không thì tối nay phải xem mới biết được”.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Tôn Hàn đã chắc chắn tám mươi phần trăm là Tiết Kiến Quốc có vấn đề!
ở nhà giam phía Nam sáu năm, nếu nói thẳng ra thì hạng người thâm độc nào anh cũng đã từng gặp qua.
Tiết Kiến Quốc cứ luôn khiến anh cảm thấy ông ta đang có mưu đồ gì đó.
Nhưng Tôn Hàn cũng không thể biết được cụ thể trong đầu ông ta đang nghĩ gì. Nếu muốn biết thì chỉ có duy nhất một cách là tối nay tới đó.
“Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Đến giờ tôi sẽ gọi anh!”
Hơn sáu giờ tối, Liễu Y Y gõ cửa phòng Tôn Hàn.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã sóng đôi bước ra khỏi khách sạn để tới nhà hàng Đế Vương mà Tiết Kiến Quốc đã hẹn.
Tiết Kiến Quốc đã đợi ở trước cửa nhà hàng từ sớm, thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y tới thì vui mừng chạy ra đón.
Mặc dù Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đồng ý tới nhưng ông ta cũng không dám chắc chắn, nếu hai người họ không tới thì sao?
May mà việc ông ta lo lắng không xảy ra.
“Đi đi đi, để cậu dẫn hai đứa vào phòng!”
Tiết Kiến Quốc dẫn đường đưa hai người họ vào trong nhà hàng Đế Vương.
Sau khi vào bên trong, khung cảnh hoa lệ lập tức hiện ra. Treo giữa sảnh chính của nhà hàng là chiếc đèn trùm thủy tinh long lanh trong suốt trông vô cùng đẹp mắt, e là chiếc đèn này phải có giá hàng triệu tệ trở lên.
Từ đó có thể thấy quy mô của nhà hàng này hoành tráng ra sao.
E rằng đây là nhà hàng xa hoa nhất nhì Tê Bắc này.
Điều đó khiến Tôn Hàn càng thêm chắc chắn, e là tối nay không chỉ là một buổi tiệc bình thường.
Với thân phận và địa vị của Tiết Kiến Quốc thì không thể nào mời khách ăn cơm ở một nơi như thế này.
“Y Y, cậu Tôn, mời vào!”
Tiết Kiến Quốc đấy cửa căn phòng xa hoa tráng lệ trên tầng năm, vươn tay ý mời hai người họ đi vào.
Tôn Hàn bước một bước vào, ngoài Lý Diễm Phương ra, anh còn thấy một nam một nữ ngồi bên trong.
Với đôi mắt tinh tường của Tôn Hàn, anh lập tức có thể nhận ra cô gái đầy đặn phúc hậu đang ngồi đó dù không lộ bụng nhưng hình như đang mang bầu.
“Nào nào nào, đế tôi giới thiệu một chút, vị này là cậu chủ Văn Thước Tùng, còn đây là em gái cậu ấy – cô Văn Ảnh!”
“Vị này là cậu Tôn, còn đây là cháu gái tôi! Cậu chủ Văn, cô chủ Văn, hai người cứ gọi nó là Y Y là được”.
Hai người họ vừa vào đến cửa là Lý Diễm Phương đã vội vã giới thiệu.
Là hai anh em.
Tôn Hàn nghe xong mới vỡ lẽ nhưng đồng thời anh lại càng nghi ngờ. Anh cứ có cảm giác cô gái tên Văn Ảnh này cứ quan sát anh rất kỹ, như thể đang nhìn ngắm một sản phẩm mà mình vô cùng ưng ý.
Cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nhưng điều làm anh còn khó chịu hơn đó là Văn Thước Tùng kia không hề giấu giếm mà nhìn chằm chằm Liễu Y Y. Ánh mắt hắn đầy ham muốn chiếm hữu.
“Tiết Kiến Quốc, ông nên thật thà chút thì tốt hơn. Rốt cuộc ông bày ra bữa tiệc này để làm gì?”
Tôn Hàn không định nhắm mắt làm ngơ mà lập tức quay lại nhìn Tiết Kiến Quốc lạnh lùng chất vấn.