Lâm Mỹ Quyên và Lảm Hữu cũng nghĩ như vậy, với người như Tôn Hàn thì chỉ có thế làm ngành nghề thấp kém như làm công thôi!
“Không cần đâu”.
Tỏn Hàn lắc đầu, đột nhiên nhìn thẳng Lâm Mỹ Quyên: “Có thế ly hôn, nhưng phải đợi đến sau sinh nhật Đồng Đồng. Đồng Đồng nói là nhớ cô, hai ngày nữa là sinh nhật con bé, tôi mong cô có thể đến dự sinh nhật Đồng Đồng với tư cách là một người mẹ!”
“Đợi qua sinh nhật Đồng Đồng chúng ta sẽ lập tức đến Cục dân chính làm thủ tục ly hỏn!”
Anh mong rằng có thế tố chức cho Đồng Đồng một bức tiệc sinh nhật có cha mẹ ớ bên.
Đó cũng là sinh nhật cuối cùng có cả hai người!
“Đồng Đồng? Anh gặp Đồng Đồng rồi sao?”, mặt Lâm Mỹ Quyên tràn đầy hốt hoảng.
Đồng Đồng không phải ở nhà họ Thấm chuấn bị hiến tủy cho con gái nhà họ Thấm sao, sao Tôn Hàn có thế gặp được Đồng Đồng?
“Tôi đã đưa Đồng Đồng về từ nhà họ Thấm rồi. Có thế ly hôn, cũng có thế tay trẳng ra khỏi nhà, nhưng tôi có điều kiện đó”. Tôn Hàn cố nén xuống sự giận dữ trong lòng, nói một cách bình tĩnh nhất.
Vừa nghĩ đến việc Lâm Mỹ Quyên chính tay bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm, anh liền không rét mà
run.
Vì tiền mà người phụ nữ này thậm chí có thể bán con đẻ của mình! Cô ta còn gì mà không làm được chứ?
Đưa về rồi?
Sao nhà họ Thẩm có thế đồng ý?
Ba người Lâm Mỹ Quyên không hiếu ra sao, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Thẩm tốn năm mươi triệu tệ mua Đồng Đồng để hiến tủy, sao có thế trả lại cho Tôn Hàn được?
Lâm Mỹ Quyên không nghĩ tiếp nữa, đưa về rồi thì là đưa về rồi, dù sao cũng không liên quan đến cô ta nữa.
Nhưng mà bảo cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Đồng Đồng là chuyện không thế nào!
“Tôn Hàn, nếu Đồng Đồng đã ở chỗ anh thì tôi không tranh quyền nuôi con với anh nữa, anh nuôi con bé đi. Nhưng tôi không thế đến dự tiệc sinh nhật của Đồng Đồng, ngày hôm đó là…”
Nói rồi Lâm Mỹ Quyên nhìn Đường Minh Phong đầy tình tứ, cứ như trong mắt cô ta chỉ có Đường Minh Phong.
“Hai ngày sau là ngày đính hôn của tôi với Minh Phong! Bất kế chuyện gì cũng không quan trọng bằng lề đính hôn của chúng tôi!”
Đối với người phụ nữ này, sinh nhật con gái còn không quan trọng bằng việc đính hôn với một người đàn ông khác sao?
Tôn Hàn vô cùng tức giận: “Vậy cô cứ đính hôn đi, khi nào tôi vui thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện ly hôn”.
Không ly hôn, sao Lâm Mỹ Quyên kết hôn với Đường Minh Phong được?
Lâm Hữu liền nối đóa, chưa gì đã chửi bới Tôn Hàn: “Tôn Hàn, tôi biết thừa lòng dạ cậu thế nào, cái gì mà sinh nhật Đồng Đồng chứ, cậu chí lấy cớ mà thôi, tôi thấy cậu muốn phá hoại lề đính hôn của Mỹ Quyên với Minh Phong chứ gì!”
“Tôi khuyên cậu, hãy từ bỏ đi. Nhìn lại cậu đi, cậu có chỗ nào xứng với Mỹ Quyên hả?”
Đường Minh Phong cũng trầm giọng nói: “Cho dù anh có kéo dài thế nào thì cũng không thế thay đối được việc tôi và Mỹ Quyên ở bên nhau. Nếu anh còn là một người đàn ỏng thì hãy dứt khoát đi. Nếu không…”
Đỏi mắt Tôn Hàn sắc bén như chim ưng: “Nếu không thì thế nào?”
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Đường Minh Phong bất giác lùi về sau hai bước. Anh ta cảm thấy ánh mẳt này vô cùng đáng sợ, như ấn chứa mũi dao trong đó.
Sau khi hoàn hồn lại thì anh ta lại không đế tâm nữa, giờ Tôn Hàn chỉ là một tên mới ra tù mà thôi, đâu có thế uy hiếp anh ta được?
Anh ta liền uy hiếp ngay: “Đường Minh Phong tôi có rất nhiều bạn bè trong giới làm ăn, giới xã hội ngầm. Nếu anh cứ cố chấp không đồng ý thì tôi sẽ gọi bạn tôi đến ‘chăm sóc’ anh, cho đến khỉ anh đồng ý thì thôi!”
“Đường Minh Phong, hôm sinh nhật Đồng Đồng mà anh có thế nói câu đó trước mặt tỏi thì coi như anh có bản lĩnh!”
Vẻ mặt Tôn Hàn rất thản nhiên. Ngày sinh nhật của Đồng Đồng Lâm Mỹ Quyên sẽ biết được người đàn ông cô ta đã phụ bạc có quyền thế đến mức nào!
Tất nhiên Đường Minh Phong không tin. Anh ta lấy điện thoại ra nghịch, vẻ mặt châm chọc: “Cần gì đợi đến hai ngày sau, có tin tôi chỉ cần gọi một
cuộc điện thoại là có thế khiến anh gãy chân đứt tay ngay hôm nay không?”
Ý là Đường Minh Phong muốn gọi người đến xử lí Tôn Hàn.