Chính giữa chiếc giường có một vệt đỏ thẫm.
Phương Minh Nguyệt bình thản mặc quần áo như không hề có chuyện gì xảy ra, sau đó ngồi trang điểm nhẹ trước bàn trang điểm.
Mà Tôn Hàn thì ngồi hút thuốc ở đầu giường.
Thực ra hai chai rượu trắng không đến mức khiến anh say, anh cũng không say.
Nhưng men rượu đã kích thích thần kinh của anh, anh đã quá kích động.
“Cậu Tôn yên tâm, tôi biết tôi không xứng với cậu, tôi cũng không mơ tưởng điều gì”.
Phương Minh Nguyệt đeo khuyên tai lên, rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của mình.
“Có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi sự thật được”, Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Phương Minh Nguyệt quay người lại, nở nụ cười quyến rũ với Tôn Hàn: “Không ngờ cậu chủ của Thiên Cửu môn lại khác người như vậy! Nếu cậu Tôn thấy áy náy thì có thể bao nuôi tôi, tôi rất sẵn lòng”.
“Với một người có địa vị như cậu Tôn đây thì có thêm vài người phụ nữ không phải rất bình thường sao?”
“Được rồi, sao cũng được. Cô muốn cái gì thì tôi cho cô cái đó!”, Tôn Hàn liếc mắt, anh mỉm cười nhìn Phương Minh Nguyệt.
“Chuyện ngày kia tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, tin rằng hôm đó nhà họ Liễu và cả bố con Cổ Đông đều sẽ có một sự bất ngờ! Cậu Tôn, tôi đi đây!”, Phương Minh Nguyệt không nói nhiều, cũng không hề ngại ngùng với Tôn Hàn.
Giữa cô ta và Tôn Hàn không có tình yêu, thế nên cũng không có sự mặn nồng ân ái, mỗi người chỉ đều là vì nhu cầu của mình mà thôi.
Sau khi Phương Minh Nguyệt đi không lâu, Tôn Hàn cũng rời khỏi khách sạn, anh bắt taxi về công ty.
Sau khi đi vào văn phòng, anh ngồi yên tĩnh hồi lâu. Tôn Hàn đột nhiên nhìn về phía vị trí của Liễu Y Y, nơi đó trống không.
Trong lòng anh cũng trống rỗng.
Giống như Phương Minh Nguyệt nói, anh thực sự rất vô lý. Rõ ràng tối qua còn có một đêm kích thích với Phương Minh Nguyệt, thế mà trong đầu lại luôn nghĩ về Liễu Y Y.
Khoảng mười một giờ sáng, điện thoại trong văn phòng reo lên.
Tôn Hàn cầm lấy nghe máy.
“Là tôi, Lôi Dương Quốc đây!”
“Xin chào ông Lôi!”