Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhận lời!”


Lý Hắc Tử đứng bật dậy.


Hôm nay trời đẹp nên Tôn Hàn ngồi ở quán trà bên bờ sông, cảm thấy vô cùng thư thái.


Sở dĩ anh đến đây là vì Thẩm Tri Thu mời anh đi uống trà chiều.


Tôn Hàn đến hơi sớm, còn Thẩm Tri Thu thì vẫn chưa tới.


“Công tử, phía Lý Hắc Tử đã thống nhất ý kiến rồi, họ hẹn nửa tháng nữa sẽ đấu lôi đài”, trong điện thoại vang lên tiếng của Hàn Hướng Đông.


Tôn Hàn bình tĩnh đáp: “Thế thì tốt, có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất rồi”.


Khi anh mới đến tỉnh Tây thì thời cơ chưa chín muồi, dù Tôn Hàn có làm vậy thì chưa chắc đã có người đồng ý. Hơn nữa, dùng cách đấu võ sinh tử để thu phục người của Thiên cửu Môn cũng


không phải một cách hay.


Nhưng đúng như lời Tôn Hàn đã nói, anh đã hết kiên nhẫn rồi.


Giờ chỉ có thể., giải quyết dứt khoát mọi chuyện thôi!


“Cả Lý Hắc Tử và Tô Vấn Long đều không phải người lương thiện gì nên chưa chắc họ đã tuân thủ quy tắc đâu, cậu phải cẩn thận họ chơi xấu đấy”, Hàn Hướng Đông nhắc nhở.


“Nước đến đâu bắc cầu đến đây, không có gì đâu”, Tôn Hàn khinh thường nói.


Lúc này, Thẩm Tri Thu đeo kính râm đã đến, chiếc áo khoác gió màu nâu tây tôn vóc dáng của cô ấy lên trông rất quyến rũ.


“Cứ thế đi, phiền anh coi chừng họ cho tôi, có gì thì gọi lại, tôi cúp máy đây”.


Tôn Hàn vừa ngắt điện thoại thì Thấm Tri Thu đã đi đến, cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống rồi mỉm cười quan sát anh: “Cậu là sếp mà cũng rảnh thế này á?”


Ngữ khí của Thấm Tri Thu thực chất hơi căng thẳng, nhưng cô ấy vẫn nói với giọng thoải mái.


Tôn Hàn nhếch miệng: “Thế giờ tôi về làm việc vậy”.


“Đừng, tôi đùa ấy mà! Cậu có thể ra đây gặp tôi là tôi vui lắm rồi!”, Thẩm Tri Thu xinh đẹp nói rồi quay sang nhìn chủ quán trà: “Cho tôi một ly chanh đá, cảm ơn”.


“Các tin tức trái chiều về cô đã ổn hết chưa?”, Tôn Hàn điềm nhiên hỏi.


Thẩm Tri Thu nghiêm túc gật đầu đáp: “ừm, truyền thông Thân Thị đã chủ động thừa nhận mọi chuyện là do họ bịa ra rồi, có bộ phập quan hệ công chúng của công ty tôi tác động thêm vào nữa nên gần như cũng ổn rồi. Nhưng truyền thông Thân Thị thì đang ở đầu sóng ngọn gió nên chắc chẳng sung sướng gì đau!”


Mục Vỹ không nhận xét gì, gieo gió thì phải gặt bão thôi.


Nếu truyền thông Thân Thị không nhận sai thì anh cũng chẳng phải làm gì, chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ khiến họ chết nhanh hơn rồi.


“Nếu Ổn rồi thì chuẩn bị ra mắt ‘Đại Đô Chi Thành’ thôi, tôi đang rất mong chờ đấy”, Tôn Hàn chuyển hướng câu


chuyện.


“Tôn Hàn, cậu nói thử xem, có phải tôi không nên lăn lộn trong ngành giải trí này không?”


Đột nhiên Thẩm Tri Thu lại hỏi một câu không đầu không đuôi.


Tôn Hàn nhíu mày: “Sao cô lại nói


vậy?


“Nghiêm túc mà nói thì tôi đã được cậu cứu hai lần rồi. Tôn Hàn, nhiều lúc tôi nghĩ nếu không có cậu, thì đến việc đơn giản nhất là giữ thân mình chắc tôi cũng không làm được, mà sẽ giống như các ngôi sao nữ khác trong giới mất”.


“Ngành này quá phức tạp”.


Thẩm Tri Thu nói lời này thật lòng, trước kia cô vào ngành lúc còn nhỏ nên chưa biết gì, nhưng giờ quay trở lại thì đã


nhìn rõ hơn mọi thứ hơn.


Hai lần trước có Tôn Hàn, nhưng sau này sẽ có nhiều kẻ có quyền có thế mơ ước đến cô ấy thì sao, lẽ nào cô ấy luôn gặp may có Tôn Hàn đứng ra giúp đỡ ư?


Tôn Hàn như có điều suy nghĩ, ra là vấn đề này.


Nhưng anh không tiện bàn về chuyện này cho lắm.


Vì thế đành nói thật luôn: “Sống đâu biết đó. Cô nói ngành giải trí dơ bẩn, nhưng có từng nghĩ các ngành khác chưa chắc đã tốt đẹp hơn không? Với lại, nếu cô không đóng phim thì công ty của bố cô phải làm sao đây?”


“Cậu biết chuyện này ư?”, Thấm Tri Thu thấy ngạc nhiên vì cô ấy chưa từng kể chuyện này cho Tôn Hàn.


Tôn Hàn cười đáp: “Nghe ngóng chút là biết ngay ấy mà, nhưng tôi có thể hiểu điều mà cô đang lo lắng. Thế này đi, tôi hứa với cô, chí cần cô vẫn làm việc trong ngàng giải trí ở Tây Nam thì sẽ không có ai dám động đến cô cả”.


Tôn Hàn muốn bảo vệ một người phụ nữ ở sáu tỉnh của Tây Nam là chuyện không quá khó.


Nhưng nếu vượt khỏi phạm vi của khu vực này thì chưa chắc, vì quyền lực của anh cũng có giới hạn.


Với Thẩm Tri Thu mà nói thì lời hứa này của Tôn Hàn khiến cô ấy vô cùng yên tâm.


“Sao cậu tốt với tôi thế?”, Thấm Tri Thu chợt nhỏ giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK