Cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi và Lệ Lận năm xưa chỉ là một sai lần.
“Tiểu Thi, con lên đi, đừng để cậu chủ Chu đợi lâu!”, Trần Thanh Sơn hút một hơi thuốc lá rồi nói, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy chán ghét như thể mình đang đem con gái đi bán vậy.
Nhưng vì việc kết hôn của con trai, ông ta cũng không còn cách nào.
Lúc này, Trần Tiểu Thi đang đứng trước cửa khách sạn, chính xác hơn thì chỉ còn một bước nữa là tới. Song, đột nhiên cô ta nhớ tới những điểm tốt của Lệ Lận rồi bắt đầu thấy hơi hối hận.
Nhưng hai người đã ly hôn rồi, giờ còn hối hiếc gì nữa.
Tuy nhiên, nếu cô ta không lấy lòng Chu Lộ Dương thì đào đâu ra năm trăm nghìn tiền sính lễ cho em trai lấy Hồ Kiều chứ?
Hơn nữa, Chu Lộ Dương chịu bỏ một khoản tiền lớn như vậy ra cho cô ta, chứng tỏ sẽ đối xử tốt với cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi bắt đầu bị lay động.
Bị bố mẹ thúc giục, Trần Tiểu Thi đã vào khách sạn, sau đó đi tới phòng bao đã được đặt trước.
Chu Lộ Dương là một người đàn ông trên ba mươi tuổi, do biết cách chăm sóc nên trông vẫn rất trẻ trung.
Thấy Trần Tiểu Thi tới, gã lập tức cười nói: “Em đến rồi à?”
Trần Tiểu Thi thấy hơi sợ nên bấu chặt tay vào túi xách rồi ấp úng gật đầu đáp: “Vâng!”
“Ngồi xuống đi!”
Chu Lộ Dương chẳng ngại mà cứ chín chằm chằm vào Trần Tiểu Thi, càng nhìn càng thấy ưng ý.
Rất khó tìm được người thứ hai đơn thuần và dịu dàng như Trần Tiểu Thi ở huyện Ôn, nếu không gã đã chẳng hao
tâm tổn trí với cô ta đến vậy.
Hình như cuối cùng gã cũng được như ý nguyện rồi.
“Em ly hôn với Lệ Lận rồi à?”, Chu Lộ Dương hỏi.
Trần Tiểu Thi lại khẽ vâng một tiếng.
“Thế thì tốt rồi, loại nghèo hèn như Lệ Lận em nên bỏ sớm đi mới phải, gã không thể cho em một cuộc sống như em mong muốn được đâu”, Chu Lộ Dương mỉm cười rồi nói thẳng, chẳng nể nang chút nào.
Nói rồi, Chu Lộ Dương giơ tay ra định chạm vào người Trần Tiểu Thi.
Trần Tiểu Thi giật mình rồi né đi như bị điện giật, sau đó cất giọng nói với vẻ khẩn cầu: “Chu Lộ Dương, anh đừng như
vậy, thế thì nhanh, nhanh quá!
Nhanh ư?
Chu Lộ Dương lộ vẻ tà ác rồi châm chọc: “Trần Tiểu Thi, em tưởng mình là gái mới lớn à? Đã ly hồn rồi còn tỏ vẻ thanh thuần gì với anh nữa?”
Nghe thấy vậy, Trần Tiểu Thi lập tức ngước nhìn Chu Lộ Dương với vẻ khó tin, tại sao gã dám nói cô ta như vậy?
Trước kia, khi theo đuổi cô ta, Chu Lộ Dương chưa bao giờ có thái độ này.
“Chu Lộ Dương, anh…”
“Trần Tiểu Thi, anh đã đặt phòng khách sạn rồi, còn chờ em nữa thôi”,
Chu Lộ Dương không thèm giấu giếm, mà tỏ ý muốn Trần Tiếu Thi vào đêm nay luôn.
Nhưng rõ ràng đây là điều mà Trần Tiểu Thi không ngờ tới.
Theo lẽ thường thì bọn họ cần phát triển tình cảm thêm một thời gian, Chu Lộ Dương còn phải mua quần áo, túi xách hàng hiệu cho Trần Tiểu Thi để bày tỏ thành ý, sau đó đưa cho cô ta năm trăm nghìn, như vậy mới đúng trình tự chứ.
Không phải sau này cô ta sẽ là vợ của Chu Lộ Dương hay sao?
Nhưng đêm nay, gã lại hẹn cô ta đến khách sạn, thế chẳng coi cô ta là gái làng chơi à?
Chu Lộ Dương đã mất kiên nhẫn nên lên mặt nói: “Trần Tiểu Thi, có phải em tưởng anh coi em là gái làng chơi không? Mà chẳng đúng như thế còn gì? Đến giờ này rồi thì anh cũng nói thẳng luôn nhé, anh cho nhà em năm trăm
nghìn, còn em phải làm tình nhân của anh một năm”.
“Trần Tiểu Thi, năm trăm nghìn cho một năm là khá lắm đấy!”
“Anh… sao anh có thể làm như vậy?”, Trần Tiểu Thi biến sắc mặt, sau đó tức phát khóc.
Thì ra Chu Lộ Dương bảo Trần Tiểu Thi ly hôn không phải vì muốn cưới cô ta, mà là muốn bao nuôi cô ta.
Gã nghĩ mình là ai chứ?
Trần Tiểu Thi chợt sáp tới gân rồi quàng tay ôm lấy Trần Tiểu Thi, sau đó nói rất khó nghe: “Bớt ra vẻ thanh cao đi em gái, anh còn lạ gì nhà em nữa. Loại phụ nữ như em mà được anh đây để mắt tới là phúc lắm rồi, em tưởng anh sẽ cưới em chắc?”