Cố Đình vô cùng cảm kích Tôn Hàn, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Thực sự cảm ơn anh Hàn rất nhiều”.
“Không có gì”. Đang đi xuống, Tôn Hàn đột nhiên nói: “Phải rồi Cố Đình, em có biết vì sao anh lại từ chối để em nhậm chức Tổng giám đốc của công ty quảng cáo Long Thần không?”
“Việc này… Có lẽ là em không đủ năng lực”.
Tôn Hàn lắc đầu: “Em rất cố gắng, cũng có năng lực. Ngay cả La Thông cũng từng khen em, thế nên anh không hoài nghi khả năng chuyên môn của em trong lĩnh vực quảng cáo”.
“La Thông từng khen em sao?”, Cố Đình không dám tin.
Tôn Hàn lại nói rất nghiêm túc: “Đúng vậy, vào lần ăn cơm trước. Nhưng…chính vì năng lực của em xuất chúng nên đừng ở mãi trong một Mục Thành bé nhỏ này, em nên có một sự phát triển tốt hơn!”
“Cố Đình, anh đã lên kế hoạch sau này cho em, bây giờ việc đầu tiên mà em phải làm là lo chuyện phẫu thuật cho chú Cố, còn những chuyện khác em không cần quan tâm. Đợi khi nào chú Cố có thể đi lại thì anh sẽ sắp xếp cho em tới công ty quảng cáo lớn của tỉnh làm việc, đó sẽ là công ty quảng cáo lớp gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần so với công ty quảng cáo Long Thần!”
“Em chỉ cần thuê một căn nhà bên đó, chú Cố cũng có thể dọn tới cùng. Tin anh đi, ít nhất cũng phải đến một nơi như trên tỉnh thì mới có thể khiến em bộc lộ được tài hoa, thực hiện được ước mơ của mình”.
Nghe thấy Tôn Hàn đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp như vậy cho mình, Cố Đình không khỏi ngây ngốc.
Cô ấy thật sự có thể được như thế sao?
Đi ra khỏi Mục Thành bé nhỏ này, tới một thế giới rộng lớn hơn, sau đó phấn đấu vì tương lai của mình?
Suy nghĩ một hồi, Cố Đình mắt đẫm lệ nhìn Tôn Hàn, nghẹn ngào hỏi: “Anh Hàn, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Tôn Hàn lắc đầu bật cười, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên: “Vì sao em cứ hỏi mãi câu nãy vậy?”
“Em…”. Giọng Cố Đình bé như muỗi kêu: “Em là em gái của anh”.
Đưa Tôn Hàn xuống dưới sân, anh liền giơ tay ý bảo cô không cần tiễn nữa. Khi đến trước xe, anh đi vào lái xe đi.
Cố Đình nhìn chiếc xe Mercedes S-Class biến mất hồi lâu mới từ từ quay người đi lên.
“Tiểu Đình, sao con lại khóc? Có phải Tôn Hàn bắt nạt con không! Bố biết ngay tên nhóc đó không có ý tốt, Tiểu Đình, dù bố có chết cũng không chịu để cậu ta bỏ tiền phẫu thuật cho bố đâu!!”
Thấy hai mắt con gái đỏ bừng, Cố Hải Hà liền tức giận.
“Con thấy bố mới là người không phân biệt tốt xấu, không có ý tốt mới đúng!! Bố, anh Hàn thực sự chân thành muốn giúp chúng ta!!”
“Giúp chúng ta? Chẳng lẽ không phải cậu ta muốn con phải kết hôn với cậu ta mới…”, Cố Hải Hà khó mà nói hết.
Cố Đình cuối cùng cũng biết nguyên nhân bố khác thường như vậy, cô ấy cười khổ.
Nếu là như thế thật thì cô ấy vô cùng vui vẻ.
Tại quán trà trong khách sạn.
Tôn Hàn ngồi sát cửa sổ, anh cầm một tách trà nóng hổi rồi ngắm nhìn những vệt tuyết đọng thành sương trên cửa kính, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu chủ, đây là Mộng Ảo Tinh Thần, do thợ nổi tiếng đương thời là Lý Ngọc Thạch đích thân chế tạo, trị giá 32 triệu tệ!”
Lúc này Từ Khang Niên đã tới Mục Thành, ông ấy mở chiếc hộp tinh xảo ra. Một chiếc vòng cổ màu bạc lấp lánh lẳng lặng nằm đó.
Tôn Hàn hoàn hồn, anh liếc mắt nhìn nó. Anh cũng không cảm thấy nó quý giá bao nhiêu mà chỉ lạnh nhạt nói: “Cất đi đi”.
“Vâng!”
Từ Khang Niên không hiểu gì, liền hỏi: “Cô Từ Hạ kết hôn, cậu phải vui mới đúng chứ”.
Soạt!
Tôn Hàn quay ra nhìn ông ấy, giọng nói lạnh lùng: “Con bé phải kết hôn với một người nó không thích, làm sao mà tôi vui được?”
Việc này…
Từ Khang Niên không nói được gì.
Thế nên ông ấy chỉ đành im lặng nghe Tôn Hàn nói.
Sau khi châm một điếu thuốc, Tôn Hàn mới tự lẩm bẩm: “Tôi vốn định ngăn chặn trước, không để hôn lễ này diễn ra, nhưng tôi cảm thấy làm thế không tốt”.
“Mẹ nuôi của tôi quá tham lam, em trai tôi cũng chẳng ra gì, cho dù lần này tôi ngăn cản thì vẫn sẽ còn có lần sau”.
“Thế nên tôi định vào ngày lễ thành hôn của con bé mới xử lý!”
Từ Khang Niên nghe xong cũng hiểu được đại khái, hiểu ý cậu chủ là muốn ngăn cản triệt để hôn lễ này.
Tuy không biết cụ thể nhưng Từ Khang Niên cũng có thể đoán được, hình như cuộc hôn nhân của em gái cậu chủ không hề có sự tình nguyện.
Nhưng mà từ hôn ngay trong hôn lễ cũng không được tốt lắm.
Từ Khang Niên liền chen lời: “Cậu chủ, liệu làm thế có phải không ổn lắm không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô Từ Hạ!”