“Cô về đi!”, Tôn Hàn lạnh giọng nói.
“Tôn Hàn, ẹm…”
“Tôi gọi bảo vệ đây”.
Lâm Mỹ Quyên:”…”
“Tôn Hàn, rồi anh sẽ hối hận, nhất định đấy!”
Không đạt được mục đích, Lâm Mỹ Quyên cực kỳ giận dữ, đến động tác đóng cửa cũng rất mạnh.
Uỳnh!
Tôn Hàn lặng lẽ rút thêm một điếu thuốc nữa, sau đó lắc đầu quay đi.
Anh đã quá thất vọng về Lâm Mỹ Quyên, đến mức không thế thất vọng hơn.
Dưới màn đêm đèn màu sặc sỡ.
Mấy chiếc xe Maybach nối đuôi nhau đi vào thành phố Giang Châu.
Dòng xe cộ trên đường cũng phải
I
tránh sang một bên, sợ sẽ đụng trúng dàn xe rõ ràng đang chở nhân vật lớn nào đó.
Mười mấy chiếc Maybach đi thành hàng, cả Giang Châu cũng không có nhân vật nào lớn đến vậy.
Điểm đến của đoàn xe không phải câu lạc bộ nào, khách sạn hay quán bar nào.
Mà là bệnh viện!
Đường Triều Bính đã nhận được tin nên đã ra trước bệnh viện chờ nghênh đón từ trước.
Không lâu sau, đoàn xe đã tới.
Cửa sau của chiếc xe đi giữa mở ra, người bên trong bước một chân xuống, sau đó một người đàn ông trung niên mặc một vest màu nâu đã xuất hiện
trước mặt mọi người.
Mái tóc hoa râm của ông ta cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ sắc sảo trong ánh mắt.
Ánh mắt của ông ta lạnh như một hồ băng.
Ngoài ra, làn da của ông ta còn đen nhưthan.
Đây chính là Lý Hắc Tử – diêm vương sống của Tây Nam.
“Ông Lý!”
Đến một nhân vật tầm cỡ như Đường Triều Binh cũng phải khách sáo ra chào hỏi.
Lý Hắc Tử liếc nhìn đối phương rồi thờ ơ đáp lại một câu: “Đường lão gia đấy à”.
“Việc của Lý công tử là tại tôi không sát sao đến cậu ấy, nhưng ông Lý cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến ông hài lòng về sự bù đắp của mình dành cho Lý Anh”.
“Chuyện bù đắp đế nói sau, giờ dãn tôi đi xem thằng bé thế nào đã”.
Lý Hắc Tử nói ngay.
“Vâng!”, Đường Triều Bính giơ tay mời Lý Hắc Tử đi trước.
Sau khi bọn họ cất bước, hơn hai mươi tên thuộc hạ cũng đi theo ngay.
Lý Anh đang nằm trên giường bệnh thấy Lý Hắc Tử bước vào thì khóc lóc nói: “Chú, chú phải trả thù cho cháu”.