Từ Tiểu Bân nghĩ mà vui như mở cờ trong bụng.
Đến nước này thì Từ Hạ có lấy Hoàng Tài hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Tôi muốn gặp cậu chủ của các ông!”, đột nhiên Từ Hạ cắn môi rồi trịnh trọng nói.
Lẽ nào cô đã đoán ra cậu chủ kia là ai rồi?
Mặc dù khả năng này có ít đến thảm hại đi chăng nữa.
Nhưng ngoại trừ người đó ra thì làm gì còn ai có thể tốt với Từ Hạ như vậy?
Chỉ có thể là người đó!
Anh, là anh sao?
“Cậu chủ nói đồng ý cho cô gặp mặt nhưng với điều kiện cô phải trả lời câu hỏi kia trước, nếu không cậu ấy sẽ không xuất hiện đâu”, Từ Khang Niên nói.
Những giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ đôi mắt Từ Hạ.
Cuối cùng cô đã khẳng định được.
Thực sự chính là người đó!
Bởi chỉ có người đó mới đồng ý đến hôn lễ của cô, đồng ý sẽ tặng cô một món quà cưới khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.
Người đó không nuốt lời, người đó quả thực đã tới.
Lại còn tới một cách trịnh trọng và hoành tráng như thế này.
“Tôi, tôi không muốn lấy Hoàng Tài. Là ông ta, ông ta ép tôi… Anh, em không muốn gả cho hắn!”
Lúc này, Từ Hạ như sụp đổ hoàn toàn, òa lên khóc nức nở.
Như thể trút ra hết nỗi tủi hờn và chua xót mà cô ấy phải chịu bấy lâu nay.
Tất cả đám đông xôn xao.
Cô dâu không đồng ý gả đi nữa?
Anh!
Dương Dung đứng ngồi không yên, Từ Tiểu Bân cũng trợn tròn mắt.
Lẽ nào người đang ngồi trong xe, người được gọi là cậu chủ có máu mặt kia chính là…
Cạch!
Cửa xe phía sau mở ra, một đôi giày da sạch đến mức không dính một hạt bụi xuất hiện.
Tiếp theo đó, cậu chủ thần bí kia cuối cùng cũng lộ diện.
Hoàng Tài đứng như trời trồng, mắt đầy hoảng loạn, không dám tin mà lẩm bẩm: “Sao có thể là người đó được chứ?”
“Là Tôn Hàn!”, Dương Dung cũng không tin nổi.
Người được hộ tống bằng dàn xe Maybach, giống như cậu chủ của một băng đảng xã hội đen, người tặng Từ Hạ sợi dây chuyền hơn ba mươi triệu tệ lại là con trai nuôi của bà ta – Tôn Hàn.
Tôn Hàn mắt nhìn thẳng, từng bước đi tới trước mặt Từ Hạ. Anh rút ra chiếc khăn tay khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh: “Khóc như con mèo nhỏ vậy không đẹp đâu”.
“Em, hu hu… em muốn khóc. Anh, em cứ tưởng mình bị ảo giác, anh không hề thực sự tới đây phải không? Em cứ như đang nằm mơ vậy!”
Từ Hạ thực sự cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Nếu quả thực là mơ thì cô mong mình đừng tỉnh giấc.
“Không phải mơ đâu, là thật đó. Anh đã từng nói với em, không ai được phép bắt nạt em gái anh”.
Đột nhiên, nét mặt của Tôn Hàn dần thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống mà đầu uy lực: “Hoàng Tài, ông nói xem có phải không?”
Hoàng Tài cảm thấy mình như sắp phát điên.
Sao lại là người này được!
Người đàn ông có quyền lực hơn La Thông gấp trăm lần.
Người khiến Từ Khang Niên cũng phải phục tùng.
Lại còn là anh trai của Từ Hạ, người đó chẳng ai khác ngoài tên tội phạm cưỡng d*m kia.
Trước kia Hoàng Tài còn nghĩ mối thù kia không báo thì quyết không làm người!
Nhưng hiện giờ, trong lòng ông ta chỉ có sự sợ hãi tột độ.
Một nhân vật như thế này, e là một cái búng tay cũng đủ để hủy diệt ông ta!
“Tôi, tôi, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Cậu chủ, không, không, là anh vợ mới đúng, em là thực lòng thích Từ Hạ, nguyện chăm sóc cô ấy suốt đời suốt kiếp! Tối qua là do đám bạn bè xấu rủ em đi uống rượu chứ đó không phải ý của em!”
“Anh vợ, anh đập hai bình rượu đó là đúng lắm, thế mới khiến em tỉnh ra! Em đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!”, Hoàng Tài mồm năm miệng mười cật lực giải thích.
Nghe được những lời này, đa số mọi người đều đã vỡ lẽ tại sao Hoàng Tài lại cuốn băng gạc trên đầu.
Chắc chắn là trước hôm kết hôn đã ra ngoài lêu lổng phóng đãng, bị anh trai người ta bắt được rồi cho một trận nên thân.
Chỉ có thể nói là đáng đời, nhà cô dâu không có ô dù thì thôi.
Nhưng cô dâu này lại có một người anh trai quyền năng đến vậy thì là do số Hoàng Tài quá đen thôi.