Ngay sau khi Lý Hắc Tử xuất hiện, Lưu Giang lập tức hạ lệnh cho đội bảo vệ giải tán tất cả khách khứa và nhà báo có mặt tại đó.
Đồng thời, tất cả camera giám sát cũng bị tắt hết đi.
Muốn “giao lưu” với Lý Hắc Tử thì đương nhiên không thể dùng thủ đoạn thông thường.
Những người có mặt ở hội trường đều biết hôm nay lớn chuyện rồi.
Nhưng những người ngoài cuộc như họ lại không thể hóng hớt được.
Có rất nhiều phóng viên muốn ở lại nhưng lại không dám.
Nếu còn ở lại chụp hình hay gì đó thì e rằng sẽ rước họa vào thân.
Liễu Y Y bất giác rùng mình, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Giải tán?
Tại sao lại giải tán tất cả mọi người?
Liễu Y Y cũng lờ mờ hiểu.
Cô chỉ sợ Tôn Hàn sẽ làm ra chuyện gì đó không thể sửa chữa được.
Lý Hắc Tử cũng ngạc nhiên, thật không ngờ Tôn Hàn rõ ràng biết ông ta là ai mà lại dám làm như thế này.
Giải tán đám đông, lẽ nào Tôn Hàn định ra tay với Lý Hắc Tử?
To gan lắm!
Nhưng Lý Hắc Tử đã lăn lộn giang hồ mấy chục năm nay mới có được uy quyền như ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà sợ sệt.
Cho đến khi tất cả những người không liên quan rời khỏi hội trường, Lý Hắc Tử mới bước gần về phía trước, ông ta đến gần đánh giá Tôn Hàn và những người đứng đẳng sau anh.
“Đưa theo nhiều người thế này, lẽ nào cậu nghĩ đám tôm tép này sẽ động tới tôi được hay sao?”
“Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì chẳng phải đã quá coi thường Diêm Vương sống của vùng Tây Nam rồi hay sao?”
Bất luận là Từ Khang Niên, ông Sáu Chu hay những người khác trong mắt Lý Hắc Tử đều chỉ là đám tôm tép.
Tôn Hàn cũng mỉm cười đáp: “Tôi không trông chờ vào bọn họ, chỉ là đưa họ theo đế họ được chứng kiến cảnh Diêm Vương của vùng Tây Nam này quỳ gối cầu xin tha mạng. Nếu không sau này tôi đi ra ngoài, mọi người sẽ bảo tôi bịa đặt”.
Quỳ gối!
Đường Triêu Bính và Đường Minh Phong đều không dám tin.
Tôn Hàn dám đòi Lý Hắc Tử quỳ xuống sao? Quả là tức cười!
Thậm chí đến cả Phó Văn Húc năm xưa còn chẳng làm được!
Tôn Hàn này đang nghĩ mình là ai
vậy!
Đôi mắt Lý Hắc Tử ngày càng trở nên lạnh lẽo, như thể có cả sự phẫn nộ đang kìm nén, ông ta gằn từng chữ: “Cậu đùa tôi sao?”
Ông ta còn chưa đòi lại công bằng cho cháu trai mình thì thôi!
Vậy mà giờ Tôn Hàn này lại còn đòi ông ta quỳ?
Những lời hỗn xược đến mức này, đã rất nhiều năm Lý Hắc Tử chưa từng nghe qua.
“Cậu chủ của Thiên cửu Môn có đủ tư cách để khiến ông quỳ xuống không?”
Đột nhiên Từ Khang Niên đứng ra, lớn tiếng hỏi.
Đoàng!
Đường Triêu Bính và Đường Minh Phong sững sờ như bị sét đánh trúng.
Tôn Hàn là…
Vị chủ nhân mới thần bí của Thiên Cửu Môn mười năm trước hô mưa gọi gió ở Tây Nam, nhưng sau đó vì Giang Lệ mà ở ẩn mười năm.
Hóa ra đây là thân phận thực sự của Tôn Hàn.
Nếu việc này là thật thì Đường Triêu Bính quả thực đấu không lại Tôn Hàn!
Cho dù có chạy tới Ma Đô – địa bàn của nhà họ Đường thì ông ta cũng không dám môt choi môt với Tôn Hàn!
Nhà họ Đường trước nay vẫn được người đời ca tụng là “rồng vượt sông”.
Nhưng trước mặt Thiên cửu Môn thì cùng lắm nhà họ Đường chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi.
Đã có nhiều người đến đây như vậy, Từ Khang Niên lại còn đích thân nói ra thì chuyện này khó mà không phải sự thật.
Chủ nhân mới của Thiên cửu Môn cuối cùng cũng lộ diện rồi.
Có lẽ là vì cái hẹn mười năm tranh bá giang sơn với Giang Lệ.
Thế thì Tôn Hàn thậm chí có thế đứng ngang hàng với Hội trưởng thương hội đồng minh của ba tỉnh Đông Bắc, Bắc Vương của vùng Hoa Bắc.
Trong thế giới ngầm trong nước, Tôn Hàn có thế đứng trong top bốn nhân vật quyền lực nhất.
Thân phận như vậy thì nhà họ Đường làm sao dám đối địch?