Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kẻ đánh gãy chân anh họ tôi sẽ có kết cục như thế nào, chắc anh không muốn biết đâu nhỉ?”


Lý Ngọc Hoan kinh ngạc một thoáng rồi cười lạnh.


Thực ra hắn cũng không rõ tình trạng của Lý Anh, nhưng kẻ nào dám động vào anh họ của hắn thì tuyệt đối sẽ không được yên ổn.


Cháu trai của Diêm Vương sống là người dễ bắt nạt như vậy sao?


Trương Tinh Tinh và Thẩm Tri Thu không nghĩ rằng Lý Ngọc Hoan đang nói khoác. Bất kỳ ai dám động vào cháu của Lý Hắc Tử chắc chắn đều phải trả giá đắt.


Tôn Hàn thì cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ như không. Anh nhìn Lý Ngọc Hoan bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Nói ra thì tôi cũng có quen biết với Lý Anh. Anh ta đã hồi phục là chuyện lớn như vậy, không biết thì thôi. Nhưng nếu đã biết rồi thì dù thế nào cũng phải tới ‘chúc mừng’ chứ nhỉ”.


Tôn Hàn nhấn mạnh hai chữ ‘chúc mừng’, nhưng Lý Ngọc Hoan chẳng hề nhận ra.


Hắn thấy hơi hoài nghi: “Anh quen anh họ của tôi sao?”


Nếu như Tôn Hàn quen biết Lý Anh thật thì khá phiền phức. Dù sao thì trong số các anh em nhà họ, Lý Anh là người được bác cả coi trọng nhất.


Bạn bè của Lý Anh thì không dễ xử lý.


“Có quen hay không thì gặp là biết ngay. Không phải vừa hay anh cũng hẹn Tri Thu đi đến bữa tiệc mừng Lý Anh hồi phục sao, tôi cũng đi cùng cô ấy”, Tôn Hàn cười nhạt.


Việc này…


Sắc mặt Lý Ngọc Hoan rất khó coi, ý hắn là muốn để Thẩm Tri Thu đi theo hắn với thân phận là bạn đi cùng, hắn không muốn đưa thêm một tên đàn ông theo.


Nhưng hắn không ăn nói hống hách nữa.


Hắn cũng không dám chắc chắn tên Tôn Hàn này có quen anh họ hắn thật không.


Hắn có thể không nể mặt cái tên không biết chui ra từ đâu này, nhưng hắn không thể không nể mặt anh họ.


Lý Ngọc Hoan không nghĩ ra được gì, Trương Tinh Tinh càng không biết phải làm thế nào.


“Tri Thu, chúng ta cùng đi đi”.


Lúc này Tôn Hàn quay đầu lại, anh mỉm cười nhìn Thẩm Tri Thu.


“Hay, hay là thôi đi”, Thẩm Tri Thu chỉ đành nói.


Cô ấy biết Tôn Hàn rất bản lĩnh, còn biết rằng ngay cả Lý Hắc Tử cũng không dám đối phó Tôn Hàn. Nhưng cô ấy không muốn để Tôn Hàn vì cô ấy mà gặp phải phiền mức, khiến cho cô ấy trở thành người chuyên gây phiền phức cho Tôn Hàn.


“Được thôi, nếu đã là bạn của anh trai tôi thì phải đi chứ. Bữa tiệc tổ chức ở khách sạn Đồ An, cùng đi đi!”


Lý Ngọc Hoan còn đang do dự không quyết, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Tri Thu thì đột nhiên quyết định để Tôn Hàn đi.


Theo như suy đoán của hắn, dù Tôn Hàn biết anh họ của hắn thì cũng không thân. Tôn Hàn nói ra thân phận là bạn của anh hắn khả năng cao chỉ là để hắn nhượng bộ, không bám lấy Thẩm Tri Thu nữa.


Vậy thì hắn phải xem xem Tôn Hàn có bản lĩnh làm thế không.


“Xe của tôi ở bãi đỗ bên kia, dẫn đường đi”.


Lý Ngọc Hoan cứ nghĩ rằng hắn đồng ý thì Tôn Hàn phải vô cùng hoảng loạn mới đúng. Nếu như quan hệ không tốt, dù có bám lấy nịnh nọt thì cũng chẳng có tác dụng gì.


Ai ngờ Tôn Hàn lại đáp ứng dứt khoát như vậy.


“Được, cũng không còn sớm nữa, đừng để chậm trễ thời gian, bây giờ qua đó đi!”, Lý Ngọc Hoan gằn giọng.


Nếu như đã nói đến mức này thì đi xem thử thôi.


Hắn không tin một người em họ như hắn còn không có thể diện trước mặt Lý Anh bằng một người ngoài.


Chẳng mấy chốc Lý Ngọc Hoan đã lái một chiếc xe mui trần đến trước mặt họ, Tôn Hàn thì lái chiếc xe Mercedes S-Class của anh.


Khi nhìn thấy Tôn Hàn lái chiếc xe này qua kính chiếu hậu, Lý Ngọc Hoan liền chẳng buồn lo lắng nữa.


Đối với người bình thường thì Mercedes S-Class là siêu xe.


Nhưng đối với giới cậu ấm ăn chơi thì chiếc xe này vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là một chiếc xe rớt giá.


Tên Tôn Hàn này chắc thân phận cũng chẳng ghê gớm gì.


Bên trong chiếc Mercedes S-Class, Thẩm Tri Thu ngồi ở ghế phó lái vô cùng thấp thỏm bất an. Cô ấy nói: “Tôn Hàn, Lý Ngọc Hoan không có ý tốt, chúng ta không cần đến đó đâu”.


Tôn Hàn vừa lái xe vừa lạnh nhạt nói: “Cô sợ tôi gặp phiền phức sao?”


Thẩm Tri Thu gật đầu: “Tôi biết cậu không sợ, nhưng không cần thiết phải làm như vậy…”


Nói được một nửa thì Tôn Hàn đã lạnh nhạt ngắt lời: “Cô Thẩm Tri Thu, tôi nghĩ cô đã hiểu sai một điều. Ý nghĩa của hai từ ‘rắc rối’ là những vấn đề khó giải quyết. Nhưng một Lý Ngọc Hoan và một Lý Anh, với bản lĩnh của họ thì còn lâu mới đạt đến mức độ khó giải quyết!”


Sặc!


Thẩm Tri Thu không nói nên lời.


Bên ngoài cổng khách sạn Đồ An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK