Nếu biết cậu Hai thì chắc chắn sẽ phải nể mặt.
Mà nếu như vậy thì Lưu Phương Phương sẽ càng được lên mặt, cũng để cho Liễu Y Y biết giờ cô ta đang sống tốt như thế nào.
Nhưng Lưu Phương Phương thực sự không thể ngờ, sau khi Tôn Hàn nghe danh cậu Hai nhà họ Đường thì lại càng không chịu nhượng bộ.
Mặt Lưu Phương Phương chảy ra, giận dữ nói: “Anh có còn là đàn ông không? Nói lời chẳng giữ lấy lời”.
“Tôi có phải đàn ông không cô cũng chẳng cần biết. Muốn con cá đó cũng được thôi, bảo Đường Minh Phong tự tới tìm tôi. Y Y, chúng ta vào trong đi”.
Tôn Hàn chẳng thèm đếm xỉa đến Lưu Phương Phương mà quay sang nói với Liễu Y Y.
Sau đó, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở nhân viên quầy lễ tân, anh nói: “Nói với ông chủ của các người, nếu trưa nay tôi không nhìn thấy món cá tầm La Lan đó thì nhà hàng của các người sau này sẽ không cần mở nữa. Tôi không nói đùa đâu”.
Lời Tôn Hàn nói ra nghe vô cùng bình thản nhưng nhân viên phục vụ kia không biết người nói câu này rốt cuộc có thân thế thế nào nên đương nhiên nghĩ những lời đó là thật.
Cô phục vụ đó chỉ cảm thấy người đàn ông này khi ra uy thì khí thế còn hơn cả ông chủ của mình nữa.
“Nói khoác mà không biết ngượng! Để tôi nói cho anh biết, đợi cậu Hai đến thì anh sẽ đẹp mặt!”
Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm, quay lưng dẫn Liễu Y Y vào gian phòng đã đặt trước.
Cửa sổ của gian phòng đó nhìn ra hồ La Lan, phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Tôn Hàn nhắn tin cho Từ Hạ, bảo cô sắp xếp thời gian đến cùng ăn cơm. Sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Liễu Y Y nói: “Lưu Phương Phương đó có quan hệ gì với em vậy? Nhìn thế nào cũng thấy có vẻ hai người không thích nhau lắm”.
“Nhà Lưu Phương Phương có chút quan hệ họ hàng với mẹ tôi. Cô ta từ nhỏ đã được chiều nên có bệnh công chúa, lúc nào cũng thích so bì tị nạnh với tôi. Vốn nghĩ giờ chúng tôi đều đã lớn cả rồi thì sẽ không còn như trước nữa. Nhưng thật không ngờ, cái tính đó của Lưu Phương Phương vẫn không đổi”, Liễu Y Y thật thà kể.
Tôn Hàn khẽ nhấp một ngụm trà, đại thể đã hiểu ra mọi chuyện.
So với những cô gái cùng tuổi thì Liễu Y Y có nhan sắc vô cùng nổi bật nên đương nhiên sẽ được nhiều người chú ý.
Còn Lưu Phương Phương này vốn nhan sắc cũng không tồi nhưng so với Liễu Y Y thì vẫn còn kém xa.
Cho nên từ đó mới tự nhiên sinh đố kỵ, cũng là lý do Lưu Phương Phương không vừa mắt Liễu Y Y.
“Lưu Phương Phương này ham hư vinh một chút thì cũng chẳng sao, nhưng lại đi quấn lấy loại người như Đường Minh Phong. Đúng là không biết tự yêu thương bản thân”.
Ngoài mặt, Liễu Y Y không nói Lưu Phương Phương nửa lời nhưng trong lòng thì không hề nghĩ việc Lưu Phương Phương qua lại với Đường Minh Phong là chuyện tốt.
ở bên cạnh Tôn Hàn lâu như vậy, Liễu Y Y cũng hiểu được Đường Minh Phong này là loại người như thế nào.
Chắc chắn không phải loại tốt lành
gì.
Cứ qua lại với anh ta rồi kiểu gì cũng có ngày nhận trái đắng.
Một chiếc Porsche mới toanh đang đi vào khuôn viên bên cạnh hồ La Lan.
Lưu Phương Phương ngóc đầu lên ngóng, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng, Cô ta vội vã lấy ra cái gương nhỏ từ trong cái túi xách màu đỏ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới cười tươi như hoa đi về phía đó.
“Em đến sớm vậy sao?”
Hôm nay Đường Minh Phong mặc bộ vest trắng, đúng là lòng dạ chẳng ra gì nhưng mặt tiền cũng khá ổn. Thấy Lưu Phương Phương xinh đẹp lại gần, anh ta mỉm cười.
“Ăn cơm với cậu Hai thì sao mà đến muộn được!”
“Ha ha ha, ăn cơm với anh thì có gì mà ghê gớm chứ? Với lại, hôm nay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi sao?”, Đường Minh Phong cố ý hỏi, mắt liếc nhìn đôi gò bồng đảo của Lưu Phương Phương mà cảm thấy phần nào đó trên cơ thể nóng ran.
Đúng là một người phụ nữ khiến cánh đàn ông phải ‘nóng máy’!
“Cậu Hai, cậu hư quá đi!”
Lưu Phương Phương cũng chẳng phải dạng vừa nên đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói kia. Lúc này, cô ta đang diễn vẻ thẹn thùng kiểu ‘đã nghiện nhưng còn ngại’.
Chậc chậc, đây chính là điểm mà Đường Minh Phong thích nhất.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đã. Món cá tầm La Lan ở đây là đặc sản số một, chúng ta nếm thử xem hương vị thế nào .
Bất cứ chuyện gì quá rõ ràng cũng mất đi sức hấp dẫn, vậy nên Đường Minh Phong đổi chủ đề.
Dù gì người phụ nữ này đã tự dẫn xác đến đây thì hôm nay còn chạy được khỏi anh ta hay sao?
Nhưng lúc anh ta nhắc đến cá tầm La Lan, mặt Lưu Phương Phương đột nhiên biến sắc.
Cô ta đế lộ ra vẻ mặt… oan ức như vừa bị bắt nạt.
“Cậu Hai, sợ là hôm nay chúng ta không được ăn món cá tầm La Lan này”.
Không được ăn?
Đường Minh Phong nghi hoặc hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”