Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thật thì tôi không thích mấy cậu ấm nhà họ Lý các người lắm. Ai nấy đều tự cao tự đại, hoành hành ngang ngược. Các người nghĩ rằng Lý Hắc Tử là kẻ mạnh mẽ vô địch sao?”


“Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, thế nên không tính toán với Lý Ngọc Hoan. Nếu như còn có lần sau thì tôi không khách sáo đâu. Anh hãy lo mà nhắc nhở, dù sao thì anh cũng hiểu rõ rằng thanh danh của Lý Hắc Tử chẳng là gì đối với tôi cả”.


“Được rồi, xem ra anh cũng không chào đón tôi, tôi cũng không có hứng thú ở lại nữa”.


Nói xong Tôn Hàn liền quay người gật đầu với Thẩm Tri Thu.


Thẩm Tri Thu hiểu ý, liền rời đi chùng Tôn Hàn.


Trương Tinh Tinh nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chóng đi theo.


“Anh họ, tên Tôn Hàn này quá ngông cuồng, không coi anh ra gì thì cũng thôi, thậm chí anh ta còn không coi bác cả ra gì nữa!”


Mãi đến khi Tôn Hàn khuất dạng thì Lý Ngọc Hoa mới dám cằn nhằn.


Lý Anh bình ổn lại tâm trạng, gã thở hắt ra một hơi dài sau đó mới lạnh lùng nhìn Lý Ngọc Hoan, gằn giọng: “Hôm nay cậu may mắn nên anh ta mới bỏ qua cho cậu. Nếu cậu không may mắn thì e là đã gióng tôi rồi”.


“Lý Ngọc Hoan, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu. Lần bác cả tới thành phố Giang Châu cũng phải lép vế trước mặt Tôn Hàn!”


“Chọc giận anh ta thì cậu chán sống rồi, nhưng thế thì cũng đừng kéo theo tôi!”


Lý Anh thực sự rất tức giận. Thằng em họ có mắt như mù của gã suýt nữa đã khiến gã gặp phiền phức lớn rồi.


Ở bên khác, Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu đã đi đến dưới tầng.


Tôn Hàn quay đầu nhìn Trương Tinh Tinh ở tít phía sau, nhíu mày không nói.


“Cậu, cậu Tôn, tôi là người độc miệng, nhưng tôi làm mọi việc cũng chỉ vì tốt cho Thẩm Tri Thu. Cậu, cậu đừng trách tôi!”, Trương Tinh Tinh lắp bắp nói.


Chị ta đã hiểu rồi, chị ta đã đắc tội với người không nên đắc tội!


“Tự đi tìm Cung Hướng Độ để đổi một người quản lý khác thực sự đối tốt với Thẩm Tri Thu, cứ nói đó là ý của tôi”, Tôn Hàn lạnh nhạt nói.


Sắc mặt Trương Tinh Tinh liền trắng bệch.


Thẩm Tri Thu mời Tôn Hàn đến một nhà hàng tên Vị Hiên các để dùng bữa.


Có thể là do biết tin tức về việc Lý Anh bị Tôn Hàn đánh gãy chân nên Thẩm Tri Thu cảm thấy rụt rè và lạ lẫm hơn khi đối mặt với anh.


Tôn Hàn cũng chú ý tới điều đó, cười nói: “Sao, cô sợ tôi à?”


Thẩm Tri Thu vô thức phủ nhận, “Không, không phải”.


“Đừng phủ nhận, thật ra cô sợ tôi là chuyện bình thường. Dù sao người phụ nữ như cô hiếm khi hiểu được mặt tối của thế giới”, Tôn Hàn không kinh ngạc mấy.


Mặc dù nhiều người phủ nhận nó, nhưng thế giới này được chia thành hai giới đen và trắng.


Mà anh thì có vẻ không khác gì người thường, nhưng anh lại là vua của thế giới ngầm.


Đánh người ta gãy một tay, hay một đôi chân là chuyện bình thường.


Nếu Thẩm Tri Thu biết khía cạnh chân thật nhất của anh, vậy e rằng không chỉ đơn giản là sợ hãi một chút như vậy.


“Chẳng qua, nếu Trương Tinh Tinh thực sự đến tìm anh Cung thì có lẽ sẽ bị đuổi việc.”


Thẩm Tri Thu không muốn vướng vào chủ đề này, dù sao Tôn Hàn cũng không có ác ý với cô ấy, ngược lại Tôn Hàn đã giúp cô ấy rất nhiều, không nên bài xích anh mới phải, vì vậy cô ấy chuyển chủ đề.


Tôn Hàn yêu cầu Trương Tinh Tinh tìm Cung Hướng Độ để thay người quản lý cho cô ấy, Cung Hướng Độ không những không dám phản đối mà còn sợ Trương Tinh Tinh xúc phạm Tôn Hàn nên đã trực tiếp sa thải Trương Tinh Tinh.


Một nhân viên bị sa thải chắc chắn trong hồ sơ sẽ có vết nhơ, và rất khó tìm được việc làm ở các công ty giải trí khác.


“Cô thông cảm cho chị ta sao? Nếu vậy thì cô hãy tiếp tục để Trương Tinh Tinh làm quản lý của mình đi”, Tôn Hàn nói với giọng thản nhiên.


“Không, chỉ là hơi khó chịu, nhưng không sao cả”, Thẩm Tri Thu đáp.


Cô ấy hơi đồng tình với Trương Tinh Tinh, nhưng chỉ là vậy thôi. So với những gì Trương Tinh Tinh đã làm với cô ấy, Thẩm Tri Thu sẽ không bỏ qua nếu cô ấy có cơ hội để thoát khỏi Trương Tinh Tinh.


Rõ ràng biết Lý Ngọc Hoan là ai mà chị ta lại liên tục đẩy cô ấy về phía Lý Ngọc Hoan.


Việc này là để tốt cho cô ấy sao?


Những người như Trương Tinh Tinh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Bất kỳ hình phạt nào đều là do chị ta tự chuốc lấy.


Thẩm Tri Thu nhắc đến chị ta chỉ là do một chút xúc động trong lòng.


Không thể giữ lại Trương Tinh Tinh được.


“Được rồi, ăn cơm đi”, Tôn Hàn cười.


Sáng sớm ngày hôm sau.


Tôn Hàn nhận được cuộc gọi từ mẹ anh, họ đã đến tỉnh lỵ và hỏi anh đang ở đâu.


Tôn Hàn gửi địa chỉ khách sạn vào điện thoại di động của Từ Tiểu Bân, sau đó tính thời gian rồi đợi ở dưới lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK