Dù sao, nhà họ Lâm của bọn họ mãi mới gây dựng được chút cơ nghiệp, sao có thể dễ dàng sập được chứ?
“Con biết rồi!”
Ánh mắt Lâm Mỹ Quyên bắt đầu bớt hoảng loạn hơn và cũng trở nên thâm sâu vô cùng.
…
Vài ngày sau…
Nay là chủ nhật nên Đồng Đồng có thể ngủ nướng thêm chút.
Vốn dĩ Tôn Hàn định gọi Liễu Y Y tới để chơi chung với Đồng Đồng thêm một ngày nhưng ai ngờ vừa sáng ngày ra anh đã nhận được cuộc gọi của Lâm Mỹ Quyên.
Tôn Hàn ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, nhấc điện thoại bằng một giọng lạnh lùng: “Cô còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Muốn cầu xin tôi tha cho cô sao?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói vô cảm của Lâm Mỹ Quyên.
“Tôn Hàn, tôi biết mình khó thoát được kiếp này, chuyện là do tôi gây ra nên cũng chẳng có gì đáng để nói”.
“Nhưng trước khi tôi vào tù, hy vọng anh có thể đồng ý với tôi một chuyện. Tôi muốn gặp mặt con gái lần cuối”.
Tôn Minh lặng người một hồi, nói giọng đầy chế giễu: “Hôm sinh nhật Đồng Đồng thì cô đính hôn, vậy cũng gọi Đồng Đồng là con gái mình được sao? Lúc cô bán Đồng Đồng, cô có coi con bé là con gái mình? Bây giờ nhớ ra Đồng Đồng là con mình rồi hả?”
Lâm Mỹ Quyên nghẹn ngào nói: “Tôn Hàn, cứ coi như tôi cầu xin anh có được không! Trước đây là do tôi sai, bây giờ tôi chỉ cầu xin có mỗi vậy thôi. Tôi muốn trước khi mình bị giam giữ được gặp con gái một lần!”
“Ở đâu?”, cuối cùng Tôn Minh vẫn đồng ý.
“Tiệm trà dưới quảng trường Tài Phú!”
“Được!”
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn mặc đồ thật đẹp cho Đồng Đồng, sau đó đưa cô bé đến quảng trường Tài Phú.
Chuyện của Lâm Mỹ Quyên là cô ta tự làm tự chịu.
Tôn Hàn từng cho cô ta cơ hội nhưng người phụ nữ này không biết trân trọng.
Nhưng dù sao đi nữa cô ta vẫn là mẹ ruột của Đồng Đồng.
Để Đồng Đồng gặp cô ta một chút cũng được.
Khi Tôn Hàn dẫn Đồng Đồng tới nơi, Lâm Mỹ Quyên đã đợi sẵn ở đó.
Hôm nay Lâm Mỹ Quyên mặc một chiếc sơ mi trắng và khoác thêm chiếc áo bên ngoài, khác hẳn với sự loè loẹt ngày trước.
“Mẹ, mẹ!”
Thấy Lâm Mỹ Quyên, Đồng Đồng mừng rỡ lao tới.
Nhìn thấy Đồng Đồng, Lâm Mỹ Quyên lập tức ôm cô bé vào lòng, oà khóc.
Thấy Lâm Mỹ Quyên khóc, Đồng Đồng cũng đau lòng mà khóc theo.
Tôn Hàn đứng cách đó vài mét, châm một điếu thuốc, không tiến lại gần.
Nhưng ngay lúc đó.
Vì Lâm Mỹ Quyên đột nhiên khóc rống lên nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Đồng Đồng, con xin bố tha cho mẹ đi có được không? Nếu không, cả đời này, mẹ không thể gặp được con nữa”.
“Đồng Đồng, con mau đi xin bố đi, cầu xin bố đi con!”
Đột nhiên, vô số người đứng xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Tôn Hàn, nhìn anh như một tên vô lương tâm vậy.
“Chắc là ly hôn rồi, tranh chấp tài sản nên người đàn ông kia muốn đuổi cùng giết tận đây mà!”
“Loại đàn ông gì thế không biết!”
“Đồ đểu cáng!”
Thấy Lâm Mỹ Quyên khóc như mưa, đa phần những người đi ngang qua đều cho rằng cô ta là bên bị hại.
Ánh mắt của Tôn Hàn càng ngày càng lạnh, dập điếu thuốc rồi đi tới: “Lâm Mỹ Quyên, cô có cần khốn nạn đến vậy không, lợi dụng cả con gái mình!”
Lâm Mỹ Quyên giả vờ nghe không hiểu, tiếp tục ra vẻ đau khổ đến tột cùng: “Tôn Hàn, tôi biết mình sai rồi, anh tha cho tôi đi. Tôi không muốn ngồi tù! Cầu xin anh, đừng để ông hai nhà họ Thẩm tới thu công ty và biệt thự. Tôn Hàn, tôi xin anh đấy!”
“Đồng Đồng, con mau cầu xin bố tha cho mẹ đi!”
Đồng Đồng chẳng hiểu chuyện gì nhưng nghe Lâm Mỹ Quyên nói vậy cũng vội vã chạy tới ôm lấy chân Tôn Minh, khóc nức nở.
“Bố, bố tha cho mẹ đi mà, bố…”
Lúc này, người qua đường mới dần dần cảm thấy có chút kỳ quái, có vẻ chuyện nhà của hai người này hơi phức tạp.
Tuy nhiên, vẫn có không ít người cho rằng người đàn ông này muốn đuổi cùng giết tận vợ mình, dùng đến cả thủ đoạn thương trường, đưa vợ vào tù để mưu cầu tài sản. Bọn họ không ngừng dị nghị.